Tôi vẫn nhớ tôi là người nước Việt
Vì
thế thời phải tạm biệt quê hương
Chốn
tha phương biết bao nổi tủi buồn
Mà
ngày trở lại, còn xa vời vợi
Và
vì thề lòng mãi luôn khắc khoải
Nhớ
quê nhà, ôi nhớ mãi không nguôi
Nhớ
miệt Hậu Giang, khắp nơi đồng lúa,
Nhớ con sông Cửu chan chứa phù sa
Sớm chiều thuyền ghe qua lại lại qua
Nhớ mảnh vườn xanh mượt mà trĩu trái
Dề lục bình lãng du tháng năm dài
Nơi quê đó tôi một thời khôn lớn
Nhớ ơn mẹ cha,cao tựa Thái Sơn. . .
Trời Cali, đã
qua mùa nắng nóng
Thu lại về, lòng bỗng nhớ mông lung
Bạn bè xưa thuở cùng chung trang lứa
Nhảy xuống sông làm còng cộc bơi đua(1)
Chui vào lùm cây tìm khế ổi chua
Trên ruộng khô,vào cuối mùa lộng gió
Thi thả diều, xem ai thắng ai thua.
Tôi nhớ lại thuở tuổi thơ ngày ấy
Ôi! còn đâu những năm tháng tươi vui
Nhớ những hoàng hôn,mây cuối chân trời
Như nuối tiếc buổi rong chơi chưa thoả
Trên trời xanh,từng đàn chim thơi thả
Bay trở về nhà, dưới những tàng cây
Tôi ngồi đây, đôi mắt chợt cay cay
Thầm mơ được như chim bay về tổ
Tổ của tôi, ôi xa cách đôi bờ
Thái Bình Dương xa, bao giờ tới đươc!?
Tôi uất nghẹn, đau buồn cho vận nước
Chốn quê nhà, ôi bao cảnh đau thương
Giặc nội xâm cùng một phường Tàu Cộng
Đường lưỡi bò liếm gần trọn biển Đông
Ôi đớn đau, đau đớn đến tận cùng.
Hỡi người Việt Nam cùng chung nòi giống
Hỡi đồng bào tôi, con cháu Lạc Hồng
Hãy vùng lên vì non sông tổ quốc
Đừng rẻ chia ngoài, trong hay nam bắc
Đừng vô cảm, để nước mất nhà
tan
Bọn Bắc xâm quá hung hiểm bạo tàn
Ngày ‘nô lệ” e không còn xa lắm.
Hùng
Việt
(1)- Còng cộc: loại thú rất giỏi
lặn lội dưới nước.