VÀI TRÒ CHƠI NỮ SINH TIỂU HỌC QUÊ NHÀ NGÀY XƯA
Cùng gợi lại cho nhau nghe những trò
chơi thuở trước lúc còn ngồi trên băng ghế trường Nữ Tiểu học quê nhà.
Thùng ! Thùng ! Thùng ! Tiếng trống vừa điểm vang, được lệnh
thầy cô, như đàn ong vỡ tổ bay ra khỏi lớp, những lúc nghỉ nầy quả là một lối mở
nút chai, giải tỏa sinh lực bị dồn ép trong giờ học vừa qua.
Với óc tưởng tượng phong phú, qua
kinh nghiệm của thế hệ trước, bao trò chơi được bày ra nhiều cách, dụng cụ khác
nhau, cá nhân tập thể và nhất là tùy theo thời tiết, trong hành lang trước lớp
hoặc ngoài sân.
Nước ta vốn nông nghiệp, tất nhiên trò
chơi nhầm thích ứng với tập tục thói quen, vì từ công tác đồng áng chăn nuôi đến
nội trợ, phụ nữ Việt luôn đều góp phần không nhỏ nên việc giải trí cho phái nữ
cũng được phân định quan tâm. Trò chơi nào cũng có quy luật riêng và thường khởi
đầu bằng cuộc thi xếp hạng. Khán giả không được « xía » vào, cổ vũ
phê bình.
Trước hết, trò chơi thuần túy nữ sinh,
luôn luôn ngồi chồm hỗm nầy là đánh búng tương đương lối chơi bắn đạn bắn kè của nam sinh thay vì hòn bi
viên đạn cục kè, thường dùng toàn hột me khô.
Bắn kè-Bắn bi
Đây cũng là lối tập bắn, luyện nhắm chính xác,
khéo tay. Có hai lối chơi « búng chỉ »,
hột me đầu tiên do đối thủ chỉ định, và « búng gạch », dùng ngón tay trõ gạch giữa từng cặp hai hột me cấm
không được chạm vào hột nào hết.
Đánh búng bằng hột me
Cuộc thi mở màn là mỗi « lực sĩ »
vận động viên để tất cả hột me vào lòng bàn tay, với « chưởng lực » vừa
hất lên vừa lật úp bàn tay cho tất cả hột me rơi trên mu bàn tay, rồi lại hất
lên cho hạt rơi trở lại vào lòng bàn tay. Nếu không hột nào rơi ra ngoài xuống
đất gọi là « trụm », việc xếp
hạng trước sau là do số hạt rơi ra nhiều ít.
Cách búng thường phải dùng hai ngón
tay cái và trỏ chụm vào nhau, ngón cái búng ngang, ngó trỏ búng dọc. Khi búng,
cổ tay bắt buộc phải sát đất, nếu di chuyển gọi là « búng hất » bị phạt,
nhường phiên cho người khác.
Đánh búng
Thật không dễ đâu vì luôn luôn phải ngồi
chồm hỗm, dạng chân, xoay qua trở lại, nhắm thật trúng đích, phát pháo đúng mục
tiêu mới thắng.Trò chơi nầy thường chơi trong hành lang hơn ngoài sân và có thể
chỉ có hai hoặc nhiều người. Thú vị nhất là cuối năm, bạn bè hùn nhau hột me nhờ
mẹ nấu chè hột me với nếp nước dừa thơm béo ngọt làm sao !
Có dịp
nhìn vào cập của nữ sinh dầy cộm, bạn khám phá không phải chỉ có sách vở bên
trong mà còn có cả kho tàng giải trí nào giây, banh, hột, đũa, gia tài đầu tiên
của tuổi học trò. Môn tiếp đây sử dụng cả toàn thân lúc ngồi khi đứng, đánh
đũa hay đánh tên với mười chiếc đũa tre và một trái banh.
Thi xếp hạng là quay dưới đất ba chiếc đũa thành hình tam giác đủ to để có thể đặt đầu chiếc đũa vào trong.
Đánh tên
Đặc điểm là trước khi thực hành mỗi
giai đoạn bắt buộc phải « chuyền »
tức là vừa tung banh lên cao rồi vừa dùng hai tay xoay vòng bó đũa, tùy theo
giao ước ban đầu, một hay nhiều vòng, cuối cùng tay nầy nắm bó đũa tay kia hứng
bắt trái banh. Bước nào cũng do sự kết hợp giữa tung hứng banh và xoay vòng bó
tên một cách nhịp nhàng chính xác.
Phần mở màn
khởi đầu tuần tự lưa từng chiếc một, rồi hai cho đến mười. Kế đó là « nụm », một tay nắm giữa bó đũa, tay
kia chạm luân phiên vào hai đầu bao nhiêu lần theo qui định. Rồi đến « nẻ », dùng một đầu bó đũa đập xuống
đất, rồi quay sang đầu kia gây tiếng vang.
« Nhảy giây » là trò
chơi ngoài trời mà hầu hết nữ sinh thích dự. Có lẽ đây là trò chơi phổ biến nhất,
nước nào cũng biết tuy căn bản vẫn giống nhau nhưng kỹ thuật nhảy thật thiên biến
vạn hóa, lối luyện toàn thân càng ngày càng đòi hỏi nhiều sức lực hơn.
Dụng cụ căn
bản chỉ cần một sợi giây sử dụng cho cá nhân hay phe nhóm tập thể, bằng nhiều
thế xuôi, ngược, tréo trước sau. Hai
tay nắm hai đầu giây, quay giây qua đầu, nhảy lên cho giây luồn dưới chân, nếu
đạp lên dây là thua. Khởi sự quay vòng trước mặt là xuôi, sau lưng là ngược.
Hai tay tréo lại gấp dây thành vòng nhảy qua cũng đòi hỏi lắm công phu.
« Mình ơi tôi gọi là nhà,
Nhà ơi
tôi gọi mình là nhà tôi. »
Chữ
‘ nhà tôi ‘ được dân ta thường thường dùng trong việc vợ chồng lịch sự
gọi nhau lúc giao tiếp với khách, nhập thể chủ với nhà đủ chứng tỏ hoài bão của
người Việt « sống có nhà, chết có mồ ». Do đó cũng ảnh hưởng đến việc
giáo dục con em. Các bạn đừng nghĩ xứ mình nghèo chỉ có nhà tranh vách đất, trò
chơi « đánh nhà » thể hiện rõ nhất nét cao sang. Từ mới học lớp a
b c khoanh đã tập tành học đòi xem đất cất nhà tối tân đủ loại.
Trước hết,
vẽ hình nhà xuống đất theo mẫu sơ đồ kiến trúc đã được chuẩn y : nhà trệt với ba ô, nhà lầu bảy ô, nhà nóc bằng
nhiều tầng cao, building tám ô, nhà nóc chùa vẽ hình xoắn ốc, nhiều ô
tùy hứng.
Cách chơi mỗi người đều có một « đồng mạng » bằng gạch hoặc đồng tiền để ném vào ô qui định. Nhảy một chân gọi là « cò », đặt một lượt hai chân vào hai ô qui định là « chập », « hất » là vừa cò vừa dùng bàn chân tạt ngang đồng mạng sang ô khác, « xủi » là đẩy thẳng lên ô trên. Chân chạm trên đường vẽ tức là Cán mức là ra, thay phiên người khác. Khi nào thực hiện đúng các bước đi, sẽ được cất nhà lần lượt một đến nhiều nhà, trái lại nếu không cẩn thận đề phòng đi sai nước, nhà bị cháy tiêu.
Đánh nhà xoắn ốc
Đây là lối luyện thăng bằng, trầm
tĩnh, bền chí hữu hiệu nhất dù không đòi hỏi nhiều sức hay căng thẳng như nhảy
giây. Các bạn gái quen chơi thì tất biết, trò chơi nào cũng lắm công phu.
Ngay cả « con cò bay lả bay la », khi đậu trên một chân thì vững chứ
chỉ có cò què mới ‘cò rò’ một chân thôi.
Đánh nhà
Khi cò, một chân làm trục, chân kia gập
lại, có mỏi nhờ tay vịn dùm cũng chẳng dám vịn dùm. Hai cánh tay không dùng làm
cánh quạt, chỉ làm « gạt đờ co » hỗ trợ thân mình thoát hẳn sức hút của
địa cầu trong chốc lát tung lên giáng xuống. Phải dùng cả nội lực thâm hậu dồn
xuống bàn chân làm chuẩn, giữ trọng tâm cho vững không khéo ngả nghiêng luýnh
quýnh chân co chạm đất, uổng toi công. Thất bại của mình còn có thể là đòn
bẩy gây thắng cuộc cho đối phương.
Tuy nhiên đề cập đến học trò là liên
tưởng ngay đến hoa phượng, miền Nam
xưa kia còn gọi là cây điệp Tây. Hoa
phượng đẹp đỏ như xác pháo, chỉ nở vào mùa hè báo hiệu múa thi, nghỉ hè cuối
năm học. Còn đối với nữ sinh thật có nhiều công dụng tạo trò chơi.
Đá gà
Đặc biệt nhất là trò chơi đánh u, chia hai phe, đường ngăn đôi
chiến tuyến gọi là lụn. Có hai cách
chơi, một là u thường, xử dụng làn
hơi, hai là u ấp, im lặng, thở đều.
Tại sao gọi là « u » ? Có thể nhại tiếng kêu ù ù của máy bay
chăng ? Bạn cứ hình dung hai loại phi cơ, một thứ săn giặc, thứ khác thám
thính, bây giờ phi cơ không người lái đãy. Một tên phe nầy sang đất địch, vừa
dùng hơi thở hô « u » không được ngưng vừa tấn công, chạm được đối
thủ nào, tên ấy bị bắt làm tù binh. Nếu thấy hụt hơi phải tháo lui ngay, như
phi cơ trục trặc hay địch phản công quá mạnh, quay về đất mình. Chẳng may bị
địch bắt mà không vùng vẫy chạy thoát qua khõi ranh giới lụn là trở thành tù binh địch vậy. Cán lụn là được tha.
Với u ấp, chỉ rồ máy tức là hô
« ấp », rồi lặng lẽ sang đất địch. Nguyên tắc chơi giống nhau.
Củng có thể cứu tù binh bị bắt
cầm tù bên đối phương bằng cách tìm cách chạm vào người đồng đội. Trò chơi đánh
u nầy đòi hỏi nhiều sức, tính toán nhanh nhẹn và dài hơi.
Tóm lại, đây là vài trò chơi mà nữ
sinh ngày xưa thường bày ra chơi nhất. Không thuộc môn học thể thao bắt buộc mà
đúng là phương cách dọ dẫm, hướng dẫn, phát huy khả năng tiềm lực cá tính có
khuynh hướng giáo dục theo truyền thống nước nhà. Đó cũng là lối giải tỏa, xả
hơi thỏa mãn tính hiếu động của tuổi trẻ, xả « xu báp » (soupape) sau
giờ học căng thẳng bất ly cục kịch, ít nhúc nhích, kỷ luật khắt khe của nền
giáo dục Việt nam nhất là thời Pháp thuộc.
Nhưng rồi,
sĩ số càng gia tăng, giờ học tùy hoàn cảnh đất nước bị rút ngắn, trường sở
không còn sân chơi thích hợp, trò chơi biến dạng dần dần.
Tất nhiên môn chơi nào vẫn cần phải
thích nghi với hoàn cảnh hiện tại của xã hội, chuyển tiếp, hội nhập vào trào
lưu tiến hóa văn minh. Và trò chơi ngày xưa dù « vang bóng một thời » vẫn là kích thích tố khai nguyên,
phát huy mầm hoạt động, năng lực tiềm tàng, khơi nguồn tài năng, phản ảnh khía
cạnh bản tính tâm tư của từng thế hệ, kỷ niệm gây mơ xây mộng đẹp nhất của tuổi
học trò vô tư trong trắng hồn nhiên.