Quen nhau gần năm dài
Nhưng mãi, còn e ngại
Muốn quá, mà hổng dám
Được một lần nắm tay !
Rồi một ngày mưa rào
Hai đứa che chung áo
Tôi kề tai nói nhỏ
“Sát vô chút đi nào”
Nàng nhìn tôi không nói
Nhưng rồi cũng nghe lời
Chắc trong bụng nghĩ thầm
“Cái anh nầy dở hơi”
Từ từ tôi kéo em
Sát vào người tôi thêm
Mưa càng rơi nặng hột
Hai đứa cùng lặng im !
Lần đầu tiên đứng gần
Lắng nghe... từng hơi ấm
Như luồng điện cực mạnh
Chạy rần cả châu thân.
Lạy trời mưa đừng ngưng
Tôi càng thêm bạo dạng
Ôi, bàn tay đờ đẩn
Sao lạng quạng quá chừng !
Nàng không còn nhăn nhăn
Tôi nhớ hơn một lần
Nàng tìm lấy tay tôi
Ôi, hạnh phúc quá chừng
Xin cảm ơn trời mưa
Vì kể từ hôm đó
Nàng đã là của tui
“chịu đèn rồi chớ bộ !”
“cho ngững người đã và đang yêu. . “
Hoài
Việt