Trên
góc phố, một “hình hài” đứng đấy
Còm cỏi yếu
gầy, cụt cả hai tay
TÔI dừng lại,nhét
vội tờ giấy bạc
Xong quay
đi, chưa biết nói gì đây.
Sau
phút nghĩ suy,TÔI quay trở lại
Lòng
ngờ ngợ đoán chừng ANH là ai
Nguyên
nhân nào mà hai tay bị mất
Và
giờ đây thành một kẻ ăn mày?
TÔI vịn
vai,ngại ngùng chưa vội hỏi
ANH bậm
môi, mắt đờ đẩn xa xôi
Khẻ hỏi nhỏ:
“ phải là người thời trước”
TÔI gật đầu:
“ đúng là đồng đội
rồi”
Ngước
nhìn lên,ANH gượng cười mếu máo
Hỏi
bâng quơ:” giờ ANH ở xứ nào”
“Từ
Mỹ về”, TÔI gật đầu khẻ đáp
Cùng
bậm môi,cố nén chặt niềm đau.
TÔI liền móc vội ra bao thuốc lá
Rút một điếu
và đưa tận môi ANH
Bật que diêm kề sát gần châm lửa
“Hút
đi ANH”, phần còn lại để dành
Cuộc
chiến tàn, mình cũng giống nhau thôi
Theo
dòng đời, bao thân phận nổi trôi
ANH
ở lại, lê kiếp đời cay đắng
TÔI
ra đi, thân lưu lạc xứ người
Từ biệt
ANH, lòng bùi ngùi vô hạn
Bốn
ba năm, đội
ngũ ta tan hàng
ANH và TÔI, đôi mái đầu bạc thết
Có kịp nhìn lịch sử phải sang trang.? Hoài Việt.