Thơ: Cánh Vạc Tím
Thời đại bây giờ điên đảo phải không em?
Khi con mắng cha, đánh mẹ chẳng thương tiếc
Cô giáo buộc phải quỳ trong thua thiệt
Bốn mươi phút quỳ...đạo lý hỡi còn đâu?
Truyền thống nước mình "TRỌNG ĐẠO" thế này sao?
Khi cô giáo phải chịu quỳ trong tủi nhục
Bốn ngàn năm "TÔN SƯ" bị đánh gục (?)
Bởi bốn mươi phút quỳ hờn tủi thấu cao xanh...
Xã hội bây giờ hai mươi tuổi vẫn xưng "anh"
Vô phép ngược ngang với các cô đáng tuổi dì, tuổi mẹ
Những chàng trai đầu vẫn còn non trẻ
Cố tỏ ra "văn minh" khi lễ giáo bị hao gầy...
Thì em ơi xã hội sẽ còn đầy
Những kẻ côn đồ, vênh vênh, váo váo
Khi tuổi nhỏ đã tỏ ra hỗn láo
Không được đánh, quỳ... cũng chẳng có kỷ cương
Đến lớp làm chi tốn phấn bảng nhà trường?
Khi đã làm cha mà vẫn còn ngang ngược
Quen kiểu trả-vay nói gì mà chẳng được
Gánh "chợ búa" vào học đường sòng phẳng, hơn-thua
Thời đại bây giờ đâu phải như thuở xưa
Ôi lễ nghĩa, kỷ cương, luân thường đạo lý?
Nghề nhà giáo ngày xưa sao cao quý
Nay quá phũ phàng nuốt cay đắng vào tim!
Nghề giáo bây giờ bạc quá phải không em?
Nhưng dẫu sao em cũng đừng quỳ cúi
Em phải đứng ngẩng cao đầu như núi
Nghề giáo muôn đời cao quý lắm em ơi!
Cả nước xót xa không thể nói nên lời... 😰
Trần Lê Phượng Loan
PS: Mến tặng cô B. T. T. N với sự đồng cảm và xót xa....❤️
Ảnh nguồn: internet