Mới
còn đấy mất liền ngay trước mắt,
Trong
phút giây thân rủ xuống bất thần.
Hồn
lìa xác bay vút qua vĩnh biệt,
Phúc
cho ai đi nhẹ gánh thoát trần.
Sinh
tử vốn như chuyện Tòa tuyên án,
Cũng
không tùy vào quyền quí vinh sang.
Cùng
tính toán hay mưu thần chước quỉ,
Cả
thiên tài thông thái nhất trần gian.
Đáng
sợ thay chiếc Lưỡi hái Tử thần
Khi
ngọt sắt lúc cù cưa tùy ý.
Búa
Thiên lôi do lệnhTrời giáng đánh,
Cưỡng
được đâu số mệnh định đành rành.
Vẫn
biết con người không ai bất tử,
Dẫu
có vẫy vùng đâu thoát mệnh trời.
Thiên
võng thưa thế mà sao khó lọt,
Thời
gian sống còn ngắn lắm ai ơi !
Đừng
chờ chi lúc hồn gần lìa xác,
Rối
rít cầu xin thề hứa Ơn Trên.
Sao
không nhớ cái chết như tên trộm,
Xuất
hiện bất ngờ bỗng chốc kề bên !
Mỗi
phút giây ta còn trên trần thế,
Hãy
hưởng đi cố gắng sống cho tròn.
Phúc cho ai trong giây phút mất còn,
Thanh thản ra đi dứt luôn phiền não.
Đau khổ vui buồn từ đâu mà có,
Nếu do mình thì tự quyết tự lo.
Còn ai tin đó thuộc về thiên định,
Nghĩ suy chi các chuyện quá tầm tay.
Nước mình trên bốn nghìn năm lịch sử,
Tổ tiên ta giữ vững giống Tiên Rồng.
Quốc hiệu Việt nam, tiếng riêng Quốc ngữ,
Xóa bản đồ có thể xảy ra không?.
Đừng đổ thừa cho số mệnh an bài,
Phải biết nhận lỗi khi mình thất bại.
Như kiêu binh lúc thành công chiến thắng,
Biến ta ra kẻ độc ác vô nhân.
Trong thâm tâm luôn có hai đối thủ,
Khi bồ sung nhau lúc biến địch thù.
Hồn xác, hợp tan, mất còn, thương ghét,…
Thật vạn nan phải dung hợp suốt đời.
Càng văn minh con người sao bí hiểm,
Lời nói ý tình trái ngược biến thiên.
Bạn với thù đâu còn có giới biên,
Tôn giáo cũng chia ra bao giáo phái,
Giáo lý nào cũng siêu việt giúp đời.
Làm sao phân biệt đạo nào tốt xấu?.
Làm từ thiện vẫn có người giả mạo,
Giáo dục nay bao nhiêu chuyện trái đời.
Tiếng Việt Nam bao nước ngoài biết đến,
Nhật, Nam hàn, Trung quốc muốn như ta.
Mẫu tự la tinh tạo lối viết riêng,
Quốc tế hóa Quốc ngữ ta nổi tiếng !
Thế vẫn có người lại thích đi lùi,
Thay chữ mình theo Hán Nho thời Khổng.
Xóa hết quốc văn thay bằng chữ lạ,
Chữ viết không còn, đất nước còn không?
Cuộc đời người quả thật là vô thường,
Chuyện mất còn biết mấy ai đoán nổi.
Luật nhân quả cũng cao siêu quá đổi,
Xin chữ bình an trọn đạo làm người.
Cô Trần Thành Mỹ
MẤT CÒN
Mới
còn đấy mất liền ngay trước mắt,
Trong
phút giây thân rủ xuống bất thần.
Hồn
lìa xác bay vút qua vĩnh biệt,
Phúc
cho ai đi nhẹ gánh thoát trần.
Sinh
tử vốn như chuyện Tòa tuyên án,
Cũng
không tùy vào quyền quí vinh sang.
Cùng
tính toán hay mưu thần chước quỉ,
Cả
thiên tài thông thái nhất trần gian.
Đáng
sợ thay chiếc Lưỡi hái Tử thần
Khi
ngọt sắt lúc cù cưa tùy ý.
Búa
Thiên lôi do lệnhTrời giáng đánh,
Cưỡng
được đâu số mệnh định đành rành.
Vẫn
biết con người không ai bất tử,
Dẫu
có vẫy vùng đâu thoát mệnh trời.
Thiên
võng thưa thế mà sao khó lọt,
Thời
gian sống còn ngắn lắm ai ơi !
Đừng
chờ chi lúc hồn gần lìa xác,
Rối
rít cầu xin thề hứa Ơn Trên.
Sao
không nhớ cái chết như tên trộm,
Xuất
hiện bất ngờ bỗng chốc kề bên !
Mỗi
phút giây ta còn trên trần thế,
Hãy
hưởng đi cố gắng sống cho tròn.
Phúc cho ai trong giây phút mất còn,
Thanh thản ra đi dứt luôn phiền não.
Đau khổ vui buồn từ đâu mà có,
Nếu do mình thì tự quyết tự lo.
Còn ai tin đó thuộc về thiên định,
Nghĩ suy chi các chuyện quá tầm tay.
Nước mình trên bốn nghìn năm lịch sử,
Tổ tiên ta giữ vững giống Tiên Rồng.
Quốc hiệu Việt nam, tiếng riêng Quốc ngữ,
Xóa bản đồ có thể xảy ra không?.
Đừng đổ thừa cho số mệnh an bài,
Phải biết nhận lỗi khi mình thất bại.
Như kiêu binh lúc thành công chiến thắng,
Biến ta ra kẻ độc ác vô nhân.
Trong thâm tâm luôn có hai đối thủ,
Khi bồ sung nhau lúc biến địch thù.
Hồn xác, hợp tan, mất còn, thương ghét,…
Thật vạn nan phải dung hợp suốt đời.
Càng văn minh con người sao bí hiểm,
Lời nói ý tình trái ngược biến thiên.
Bạn với thù đâu còn có giới biên,
Tôn giáo cũng chia ra bao giáo phái,
Giáo lý nào cũng siêu việt giúp đời.
Làm sao phân biệt đạo nào tốt xấu?.
Làm từ thiện vẫn có người giả mạo,
Giáo dục nay bao nhiêu chuyện trái đời.
Tiếng Việt Nam bao nước ngoài biết đến,
Nhật, Nam hàn, Trung quốc muốn như ta.
Mẫu tự la tinh tạo lối viết riêng,
Quốc tế hóa Quốc ngữ ta nổi tiếng !
Thế vẫn có người lại thích đi lùi,
Thay chữ mình theo Hán Nho thời Khổng.
Xóa hết quốc văn thay bằng chữ lạ,
Chữ viết không còn, đất nước còn không?
Cuộc đời người quả thật là vô thường,
Chuyện mất còn biết mấy ai đoán nổi.
Luật nhân quả cũng cao siêu quá đổi,
Xin chữ bình an trọn đạo làm người.
Trần Thành Mỹ