HỌ
là những người bị đời hất hủi
Sống âm thầm trong nghèo đói vô tình
HỌ, đó chính là những thương phế binh,
Đã hiến cả kiếp người mình vì tổ quốc.
Nhớ quá khứ bốn ba năm về trước.
Vì tự do, đã cầm súng diệt thù.
Bom đạn hằn lên HỌ vết thương đau,
Phần máu đỏ đã hoà vào đất Việt
Ôi, những chàng trai anh hùng hào kiệt
Hết chiến tranh, HỌ cũng hết đời trai.
HỌ bị thương mất hẳn cả đôi tay,
Mù hai mắt, phải dùng cây gậy chống,
Dò đường đi trong bóng tối muôn trùng.
HỌ cụt chân, và không cả nạng cây,
Phải bò lết để ”đi” đây “đi” đó.
Giữa phố đông sao ít người thèm ngó
Vì ngó anh, nào có ích lợi gì,
Và cứ thế, anh lầm lủi mà”đi” !!!
HỌ là người được chút gì hạnh phúc???
Trong chiến tranh luôn hành quân chết chốc,
Chuyện riêng tư nào được chút thời giờ
Bên vợ hiền, chăm sóc đứa con thơ.
“Giải phóng” tràn vô tới giờ “đền tội”
Là”ngụy quân” thật quá nhiều tội lỗi,
Trời không dung, mà đất cũng không tha(sic)
(Đây là lời kết tôi của “người ta”)
HỌ là người lính QUỐC GIA anh dũng,
Đã làm nên trang chiến sử oai hùng
HỌ từ phòng tuyến cuối cùng XUÂN LỘC,
HỌ về từ AN LỘC địa, BÌNH LONG,
HỌ trở về từ bờ sông THẠCH HÃN,
Tái chiếm cổ thành, dựng lại cờ vàng.
HỌ là ai, dù lịch sử sang trang,
Vẫn xứng đáng với muôn ngàn thương mến
Những anh hùng, có tên và không tên.
Đồng bào ơi, xin hãy nhớ, đừng quên.
Hùng Việt
PS:- Hai câu đầu, xin phép
được ảnh hưởng bài”Chiến Sĩ Vô Danh” của thi sĩ Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy.
Với tất cả chân tình và
lòng mến mộ, kính đến những anh (và chị TPB) thương phế binh Việt Nam Cộng Hoà
lời chào trân trọng.