Mẹ
ơi hôm nay đúng ngày giỗ mẹ,
Lần
thứ ba mươi con nhẩm từng năm.
Chưa
có dịp nào trở lại về thăm,
Viếng
mộ mẹ hay ngôi từ đường cổ.
Bận
bịu gia đình với đàn con trẻ,
Phải
tập tành học hỏi để lập thân.
Ở
xứ người đâu dễ được chở che,
Mọi
thứ lạ trùm lên thân lữ thứ.
Nhiều
đêm nhớ mẹ khóc trên gối lẽ,
Mẹ
thương con không đâu phải bằng lời.
Lớn
thế nào con vẫn là đứa trẻ
Trong
tầm nhìn mẹ suốt cả cuộc đời :
Sống
ích kỷ tự tách mình người khác,
Vứt
thương yêu ôm cô độc vào lòng.
Ít
khoan dung sanh giận hờn tệ bạc,
Gieo
nhân lành quả ắt sẽ thong dong.
Ra
đi không nghĩ đấy lần vĩnh biệt,
Thời
gian ơi sao chẳng biết đợi chờ.
Các
cháu mong một ngày về tha thiết,
Ngoáy
trầu vàng nhìn ngoại hả hê vui.
Ngôi
nhà xưa cũng không còn vết tích,
Mộ
mẹ cha bị dời chỗ mấy lần.
Bạn
bè xưa bao nhiêu đã đâu rồi,
Tất
cả, vận nước cuốn theo gió thổi.
Mẹ
ơi, con không dám xin tha thứ,
Dù
biết rằng do lực bất tòng tâm.
Con
bất hiếu cố theo gương sống đúng
Đạo
làm người phải có thủy có chung.
Mẹ
sinh con cũng thập tử nhất sinh,
Mới
sáu tháng đã đòi ra mặt sớm.
Thay
Cha mất, con còn ăn cơm mớm,
Mẹ
quyết tâm nuôi con cái nên người.
Suốt
cuộc đời qua trên hơn chín chục,
Trải
nghiệm bao lần đất nước đổi thay.
Mấy
mưoi năm dưới trướng Phú lang sa,
Được
độc lập rồi vẫn chưa hạnh phúc.
Lại
chứng kiến cuộc cắt đôi đất nước,
Thống
nhất nước nhà bằng cảnh chia ly.
Lần
di tàn nầy vô tiền khoáng hậu,
Đẩy
hàng triệu dân trốn chạy bất kỳ.
Tám
mươi tuổi mới biết nếm bo bo
Trộn
gạo hẩm hạt sạn thêm nặng ký.
Thời
đổi đời tất có chuyện ly kỳ :
« Với
sức người sạn đá cũng thành cơm ».
Mẹ
kiên nhẫn sống xem đời nhẹ bổng
Lưng
còng thêm theo năm tháng từng cơn,
Rồi
mẹ đi buông xả chẳng tiếc hờn,
Mẹ
đã sống trọn đời trỏn tình nghĩa.
Có
những đêm ngắm trời xanh trăng tỏ,
Hình
bóng ai nhẹ dạo cảnh Đào nguyên.
Tin
mẹ đang tiêu dao trên tiên cảnh,
Ai
sống lành hưởng phước mãi Trời cho.
Cô Trần Thành Mỹ