«
Phúc ơi ! Có Lan đến !
Quay sang cô gái:
“Lan vào chơi. Phúc ra ngaỵ”
Cô chị vui vẻ gọi em trai mình. Đó là cô bạn gái quen thân của Phúc, một nữ sinh Trung học cùng quê lên Saigon trọ học, con gái thầy dạy ở Tiểu học. Lan không đẹp rực rỡ nhưng nhìn qua là thấy có duyên với đôi mắt khá to một mí, nụ cười thoải mái, dáng dấp nhanh nhẹn nhất là mái tóc thề óng ả đen huyền.
- Gió nào mà đưa Lan đến đây vậy? Sao kiếm được nhà, giỏi thật. Không tưởng tượng là Lan tìm được ‘hốc bà to nầy.Tập tành làm ’Nữ điệp viên 007’à. Phúc nheo mắt nói đùa.
Cô gái không trả lời nhưng niềm hãnh diện được khen làm rạng rỡ gương mặt, ánh mắt long lanh hơn.
- Sợ Phúc không có ở nhà thôi. Có dịp đến thăm nhà con bạn gần đây nên thử ghé qua thăm Phúc thình lình xem Phúc có dấu ai thì không kịp trở taỵ
- Mình à, lúc nào cũng đường đường chính chính mà. Thích bắt tại trận để đánh ghen dùm hả, ai nhờ đó nói nhỏ cho nghe đi rồi mình sẽ trả công chọCô nầy trông hiền lành thế mà cũng đáo để thật.
- Đánh ghen, cái anh nầy, ai lại thế? Chắc Phúc nghe cô Quờn đốt chồng rồi rét à?Thời nay khác rồi, không dại vậy đâu? Bao nhiêu phương cách khác còn quỷ khóc thần sầu hơn nhiều .
- Cô nầy thấy khờ khạo ngây thơ thế mà cũng đáng sợ quá chừng thôi. Điệu nầy chắc phải báo cho Tân đề phòng trước mới được.
- Cũng phải tập tành trang bị vài chiêu phòng thân chứ nếu không, gặp những tay ‘be he ‘ ‘dê cụ ‘ thì ngả gục ngay tại chỗ không kịp ngáp sao ?
- Vậy chứ không phải “ miệng hùm gan sứa” hả? Ủa, hôm nay sao đi một mình thế, Tân đâu ?
- Lan tưởng ảnh đến đây chứ? Phúc mà còn không biết làm sao Lan biết được? Hai ông thân nhau như cặp bài trùng. Mà hổm rày Lan cũng không thấy bóng dáng ảnh đâu hết.
- Hai cô cậu giận nhau rồi hả? “ Thương nhau lắm cắn nhau đau” là vậy đó. Mới vắng nhau một tí là hờn dỗi rồị Cho mình can địNghi cậu ta đi chơi với người khác rồi à.
- Phúc cứ đùa dai hoàị Chọc tức Lan, coi chừng Lan mét cho xem.
- Không ngán đâụ Lan nghe đây :
A,a
« Ta là con ông Sấm, cháu bà Thiên lôi,
Xưa kia ta ở trên trời,
Đứt giây,… rớt xuống làm người thế gian. » ư, ư, ự
Mà Lan mét ai mới được chứ ?
- Phải năn nỉ Lan mới bật mí xì ra cho nghe. Mà thôi, Lan về đây, hẹn lần khác vậy.
Phúc Lan Tân học cùng trường, Tân Lan cùng bậc, Phúc lớn hơn nhưng vì ở quê,cùng xóm nhau nên thân nhau từ nhỏ. Do đó xa nhà họ thường liên lạc nhau hơn. Phúc lại ở trọ nhà bạn gái quen cùng trường với Lan là Trầm. Trầm tuy là dân thành phố nhưng hiền lành vui vẻ, Lan rất có cảm tình nên thường hay gán ghép ngầm với Phúc.
Hai chị em Phúc ở trọ nhà Trầm cho đến khi chị của Phúc đổ vào trường chuyên nghiệp nên dời chỗ ở. Càng ngày Phúc càng có dịp hiểu Trầm hơn. Phúc hay chỉ thêm bài vở cho Trầm, giải bài tập Toán khó chẳng hạn. Trầm xem Phúc như ông anh hào hoa phong nhã, lúc đầu cũng ngại trò chuyện riêng vì thấy Phúc có nhiều bạn gái viếng thăm. Mỗi lần Lan đến, Trầm đều nhanh nhẹn gọi Phúc và Lan hỏi điều gì về Phúc Tân là Trầm kể hết, vì vậy Lan rất thích Trầm và khen với bạn bè là có cô em gái kết nghĩa dễ thương.
Dần dần thân thiện hơn, Phúc cũng hay kể chuyện quen biết của mình cho Trầm nghe như người bạn nhỏ tâm tình. Riêng Trầm lần lần cũng cảm thấy thiếu vắng Phúc trong những ngày Phúc nghỉ lễ về quê. Đôi khi Trầm cũng lấy làm lạ là dường như mình sống theo làn sóng tình cảm của Phúc, vui buồn theo nhịp tim của ông anh nầy.
Chỉ có một điều khác lạ là dường như trong thâm tâm Trầm cảm thấy bực bội khó chịu, bức rức không thích sư có mặt của các bạn gái đến với Phúc, nhất là chị nào thường xuyên đến hay có cử chỉ thân mật đặc biệt. Trầm chỉ nghĩ đơn giản là mình sợ Phúc lọt vào tay những chị giả dối không thật sự yêu Phúc. Trầm tưởng mình cần bảo vệ Phúc đừng mắc vào bẫy lưới tình quá sớm như Phúc thường nói nhỏ :
« Có gì anh làm mà Trầm thấy không đúng hay không thích, Trầm đừng ngại gì cả, thằng thắn bàn với anh nha. Em là tri kỷ nhỏ của anh đó, Trầm biết không ? ».
Trầm cảm động và hãnh diện cảm ơn anh thật lòng.
Nhớ lại bài « Đường nào lên Thiên thai » :
« Cầm tay em anh hỏi đường nào lên Thiên thai, nơi hoa Xuân không hề tàn, nơi bướm Xuân không hề nhạt, nơi tình Xuân không bao giờ úa tàn…
Ơ kìa, nhìn trong đôi mắt đẹp,lòng chợt vui như say, kìa đường lên Thiên thai…
Ấy là đường qua ngỏ mắt thơ ngây,… đưa hồn anh lạc vào tận tim ai. »
« Đường vào tình yêu có trăm lần vui… » không tên mà !
Thời gian qua, Phúc vào Đại học. Phúc cảm thấy mình yêu Trầm hồi nào không hay, tình yêu học trò với tất cả tấm lòng của người con trai mới lớn. Bao nhiêu bài thơ không gởi tặng Trầm, những món quà quê hương nho nhỏ chứng tỏ tấm lòng nhung nhớ của anh, anh dệt mộng chờ Trầm ra trường. Lần nầy về quê, anh định xin ý kiến cha mẹ dạm hỏi Trầm. Phúc đinh ninh cha mẹ chấp thuận ngay nên không ngờ :
- Ba má cũng muốn cho con lập gia đình để có cháu ẵm bồng, nhưng bây giờ còn sớm quá, con mới vào Đại học rồi còn việc nhập ngủ nữa.
Ba mẹ không chê gia đình Trầm cũng như Trầm nữa, nhưng rất tiếc ba má cũng đã chọn chỗ cho con từ lâu rồị Hai bên đã đồng ý xong xuôi, chỉ chờ con học xong là cưới ngaỵ Cha mẹ đã hứa nên không thể thất lời « quân tử nhất ngôn » , con hiểu cho .
Phúc năn nỉ thế nào cũng không được, ba má Phúc còn dọa là nếu Phúc không nghe lời thì ông bà bắt Phúc nghỉ học ngay và làm đám cưới luôn. Sau đó tự ý Phúc muốn tiếp tục học thêm hay ở nhà phụ ông bà mở thêm tiệm cầm đồ riêng. Phúc đành tìm cách hoản binh, xin tiếp tục học lên rồi sau đó sẽ làm theo quyết định của cha mẹ.
Trở lên Saigon, Phúc không dám kể cho Trầm nghe vì Phúc vẫn còn hy vọng sau nầy sẽ thuyết phục được mẹ. Biết rằng Phúc cũng có nhiều bạn gái trước Trầm trong đó có Lan, nhưng Phúc vẫn dửng dưng chưa nghiêng về ai cả. Chính Phúc đã đưa dần Trầm về với mình bằng tình yêu thầm kín, hé lòng mình, mở ngõ, dệt mộng tương lai cho cô bé bước vào. Trầm vẫn ngây thơ không đề phòng gì cả chỉ biết là càng ngày mình không thể thiếu vắng Phúc được thôị Bây giờ quả thật, « tình yêu có vạn lần buồn rồị »
Cho đến một hôm, mẹ Phúc lên thăm con thình lình.
- Hôm nay tôi có việc lên Saigon nên sẵn dịp ghé thăm và cám ơn ông bà đã cho hai đứa con tôi trọ học bấy lâu. Nay chúng tôi đã mua được căn nhà nên xin phép cho Phúc tháng sau dời chỗ.
- Mừng cho các cô các cậu có cha mẹ như ông bà. Sẵn đây xin mời ở lại dùng cơm với chúng tôi.
- Cám ơn Ông bà . Xin để lần khác vậỵ Thật ra lên đây cũng một công hai ba chuyện. Ông bà quen thân như là người nhà rồi nên tôi cũng xin kể luôn cho ông bà mừng dùm cho Phúc. Chúng tôi định lo bề gia thất cho nó nên sẵn dịp lên đây tìm chọn nữ trang mua cho con dâu tương lai.
- Cưới vợ cho Phúc ? Ông bà tính vậy cũng phải. Cậu Phúc vừa học lên cao vừa có gia đình, cũng tốt.
- Thật ra chúng tôi đã dự định cho nó từ lâu rồi. Hai bên suôi gia là bạn học quen nhau từ nhỏ, cùng quê nữạ Con bé tuy học không cao nhưng nết na đằm thắm lắm, con nhà nề nếp khéo dạy con. Phúc chẳng biết chuyện nầy, nhưng bên đàng gái ngại để lâu không tiện, như ông bà biết đấy, thời buổi tự do nầy mà, nên ngỏ lời xin chúng tôi chính thức lên tiếng.
- Vậy là mừng cho ông bà sắp có dâu vừa ý, cậu Phúc hạnh phúc.
Đưa mẹ ra khõi nhà, Phúc trở vào nhà như người mất hồn, chết đứng, lặng im không nói một tiếng nào. Cả nhà không ai buồn nhìn cậu, chia vui hay hỏi han gì cả. Dân trọ học thường đến rồi đi mà. Thật ra khi nghe mẹ nói, Phúc muốn « độn thổ », ngăn mẹ lại mà không được. Phúc thẩn thờ cả ngày không biết phải làm gì nghĩ gì, nói sao với Trầm đây. Cô bé sẽ nghi Phúc biết chuyện từ lâu mà giấu giếm, mất lòng tin, thất vọng về ‘thần tượng’ của mình. Thế là tiêu tan hy vọng rồi ! Tình yêu gảy cánh !
Nghĩ lại, Phúc biết mẹ chỉ làm như vậy mới cắt đứt được hai đứa thôi. Theo quan niệm của mẹ, tình yêu của người con trai mới lớn còn bồng bột, sôi nổi, thiếu suy xét chín chắn. Người ta đã chẳng bảo tình yêu thật của người con gái là mối tình đầu và của người con trai là mối tình cuối đó sao ?
Vả lại, đối với bà, yêu là một chuyện, đi đến hôn nhân là chuyện khác. Có mấy ai lấy được người mình yêu đầu đời đâu ? Bà còn lập luận : "Như ba với má đây, có quen nhau trước đâu, cưới nhau rồi tình nghĩa theo sau. Bây giờ, đọc tiểu thuyết, xem phim nhiều quá rồi tưởng tượng nhập thể mình với nhân vật trong truyện cho nó thêm lâm ly, thi vị, thơ mộng, rốt cuộc chỉ làm khổ thân mình thôi."
Vẫn biết mẹ có lý của bà, nhưng con tim cũa mỗi người khác nhau. Phúc nghĩ mình không thể quên Trầm dễ dàng. Không bao giờ Phúc đùa với tình yêu, ngay cả những bạn gái đến thường xuyên với Phúc, huống hồ là đối với Trầm. Tính vô tư, duyên dáng của cô bé đi vào lòng Phúc êm đềm âm thầm, tự nó vun quén đâm chồi nẩy lộc trổ hoa đượm sắc tỏa hương. Phúc yêu Trầm tự nhiên như ăn như thở không màu mè, tìm kiếm, đắn đọ Thực và mộng tưởng chừng như không ranh giới bến bờ.
Theo quan điểm của Phúc tình yêu thật sự phải thành thật, không gò bó ép buộc, cướp giật. Cũng không thể nói đã lỡ yêu ai, vì như thế đó là điều lầm lẫn sao ? Và còn bao nhiêu lần như thế nữa ? Không thể chạy tội mình yêu vì yêu đâu phải là cái tộị Không ai yêu mà không lý do gì cả, cái liếc mắt sắt hơn gươm, cái lạnh lùng khó hiểu,…nguyên nhân kích thích tố đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu mà thôi.
Đáng trách và đáng tội cho những ai không xem trọng tình yêu, không có hoặc không còn, lợi dụng tình yêu cho mục đích cá nhân thỏa mãn thú tính, tư lợi, cuồng vọng ích kỷ riêng mình.
Do đó yêu Trầm cũng như làm cho Trầm nghiêng về mình Phúc thấy mình không có lỗi nhưng làm cho Trầm mất lòng tin vào con người, cuộc đời, Phúc thấy ân hận khổ tâm nan giảị Liệu thời gian có là liều thuốc hàn gắn vết thương lòng không ?Chờ xem.
Phúc dời về nhà mới nhưng hằng ngày vẫn đến ăn cơm như thường lệ. Trầm vẫn tỏ vẻ mừng vui khi gặp nhau, không bao giờ đề cập đến việc má Phúc nói. Phúc cũng đã kể cho Trầm biết chuyên hứa hôn do mẹ định đoạt mà Phúc cũng tưởng rằng mẹ chỉ nói để dọa thôi.Trầm như thường lệ, ít cho ý kiến về đời tư của Phúc, nhưng lần nầy thì nhỏ nhẹ bảo :"Áo mặc khó qua khỏi đầu " lắm đó anh.
Vào trường, có lần Lan đến gặp Trầm hỏi thăm Phúc :"Chị thật không ngờ, thời nầy rồi mà còn có việc hỏi vợ trước cho con từ thời còn để chỏm. Lạc hậu quá. Tội nghiệp cho Phúc hết sức.Không biết Phúc tính sao ? Tân bảo mẹ Phúc khó thay đổi quan niệm lắm. Nhưng chị biết tính Phúc, anh ta yêu ai rồi là « trời gầm không nhả » đâu .
Gần một tuần vắng Phúc, Trầm lo âu bức rức không an. Linh tính như báo trước có điều không may xảy ra cho Phúc. Thế rồi, Lan đến cho Trầm hay Phúc bị sốt lại té xe nằm bệnh viện, rồi rủ Trầm cùng đi thăm. Vào bệnh viện, vừa thấy Phúc,Trầm quên mất vẻ bình tĩnh thường ngày, cả sự có mặt của Lan, Trầm chạy đến nắm lấy tay Phúc mà nước mắt chảy dài.Phúc cũng thế, nắm chặt bàn tay Trầm trong tay mình như sợ Trầm tan biến đị Hai con tim như cùng nhịp đập.
« Chị cho em hỏi có phải đây là phòng anh Phúc không ? »
Lan đang đứng trước cửa nghe hỏi nhìn lại, đó là một cô gái tay mang túi giỏ như người từ xa đến đang tìm thăm người bệnh.
- Dạ phải. Mời chị vàọ Phúc ơi, có người đến thăm đấỵ
Phúc Trầm quay ra, bỡ ngỡ :
- Xin lỗi, chị có lầm phòng không ? Tôi là Phúc đâỵ
- Dạ không có lầm đâu. Em là Vân. Hay tin anh nằm bệnh viện, hai bác không lên được nên nhờ em lên đây săn sóc cho anh, vài hôm nữa bác gái sẽ lên sau.
Cô Trần Thành Mỹ
Mời xem tiếp phấn 2
Quay sang cô gái:
“Lan vào chơi. Phúc ra ngaỵ”
Cô chị vui vẻ gọi em trai mình. Đó là cô bạn gái quen thân của Phúc, một nữ sinh Trung học cùng quê lên Saigon trọ học, con gái thầy dạy ở Tiểu học. Lan không đẹp rực rỡ nhưng nhìn qua là thấy có duyên với đôi mắt khá to một mí, nụ cười thoải mái, dáng dấp nhanh nhẹn nhất là mái tóc thề óng ả đen huyền.
- Gió nào mà đưa Lan đến đây vậy? Sao kiếm được nhà, giỏi thật. Không tưởng tượng là Lan tìm được ‘hốc bà to nầy.Tập tành làm ’Nữ điệp viên 007’à. Phúc nheo mắt nói đùa.
Cô gái không trả lời nhưng niềm hãnh diện được khen làm rạng rỡ gương mặt, ánh mắt long lanh hơn.
- Sợ Phúc không có ở nhà thôi. Có dịp đến thăm nhà con bạn gần đây nên thử ghé qua thăm Phúc thình lình xem Phúc có dấu ai thì không kịp trở taỵ
- Mình à, lúc nào cũng đường đường chính chính mà. Thích bắt tại trận để đánh ghen dùm hả, ai nhờ đó nói nhỏ cho nghe đi rồi mình sẽ trả công chọCô nầy trông hiền lành thế mà cũng đáo để thật.
- Đánh ghen, cái anh nầy, ai lại thế? Chắc Phúc nghe cô Quờn đốt chồng rồi rét à?Thời nay khác rồi, không dại vậy đâu? Bao nhiêu phương cách khác còn quỷ khóc thần sầu hơn nhiều .
- Cô nầy thấy khờ khạo ngây thơ thế mà cũng đáng sợ quá chừng thôi. Điệu nầy chắc phải báo cho Tân đề phòng trước mới được.
- Cũng phải tập tành trang bị vài chiêu phòng thân chứ nếu không, gặp những tay ‘be he ‘ ‘dê cụ ‘ thì ngả gục ngay tại chỗ không kịp ngáp sao ?
- Vậy chứ không phải “ miệng hùm gan sứa” hả? Ủa, hôm nay sao đi một mình thế, Tân đâu ?
- Lan tưởng ảnh đến đây chứ? Phúc mà còn không biết làm sao Lan biết được? Hai ông thân nhau như cặp bài trùng. Mà hổm rày Lan cũng không thấy bóng dáng ảnh đâu hết.
- Hai cô cậu giận nhau rồi hả? “ Thương nhau lắm cắn nhau đau” là vậy đó. Mới vắng nhau một tí là hờn dỗi rồị Cho mình can địNghi cậu ta đi chơi với người khác rồi à.
- Phúc cứ đùa dai hoàị Chọc tức Lan, coi chừng Lan mét cho xem.
- Không ngán đâụ Lan nghe đây :
A,a
« Ta là con ông Sấm, cháu bà Thiên lôi,
Xưa kia ta ở trên trời,
Đứt giây,… rớt xuống làm người thế gian. » ư, ư, ự
Mà Lan mét ai mới được chứ ?
- Phải năn nỉ Lan mới bật mí xì ra cho nghe. Mà thôi, Lan về đây, hẹn lần khác vậy.
Phúc Lan Tân học cùng trường, Tân Lan cùng bậc, Phúc lớn hơn nhưng vì ở quê,cùng xóm nhau nên thân nhau từ nhỏ. Do đó xa nhà họ thường liên lạc nhau hơn. Phúc lại ở trọ nhà bạn gái quen cùng trường với Lan là Trầm. Trầm tuy là dân thành phố nhưng hiền lành vui vẻ, Lan rất có cảm tình nên thường hay gán ghép ngầm với Phúc.
Hai chị em Phúc ở trọ nhà Trầm cho đến khi chị của Phúc đổ vào trường chuyên nghiệp nên dời chỗ ở. Càng ngày Phúc càng có dịp hiểu Trầm hơn. Phúc hay chỉ thêm bài vở cho Trầm, giải bài tập Toán khó chẳng hạn. Trầm xem Phúc như ông anh hào hoa phong nhã, lúc đầu cũng ngại trò chuyện riêng vì thấy Phúc có nhiều bạn gái viếng thăm. Mỗi lần Lan đến, Trầm đều nhanh nhẹn gọi Phúc và Lan hỏi điều gì về Phúc Tân là Trầm kể hết, vì vậy Lan rất thích Trầm và khen với bạn bè là có cô em gái kết nghĩa dễ thương.
Dần dần thân thiện hơn, Phúc cũng hay kể chuyện quen biết của mình cho Trầm nghe như người bạn nhỏ tâm tình. Riêng Trầm lần lần cũng cảm thấy thiếu vắng Phúc trong những ngày Phúc nghỉ lễ về quê. Đôi khi Trầm cũng lấy làm lạ là dường như mình sống theo làn sóng tình cảm của Phúc, vui buồn theo nhịp tim của ông anh nầy.
Chỉ có một điều khác lạ là dường như trong thâm tâm Trầm cảm thấy bực bội khó chịu, bức rức không thích sư có mặt của các bạn gái đến với Phúc, nhất là chị nào thường xuyên đến hay có cử chỉ thân mật đặc biệt. Trầm chỉ nghĩ đơn giản là mình sợ Phúc lọt vào tay những chị giả dối không thật sự yêu Phúc. Trầm tưởng mình cần bảo vệ Phúc đừng mắc vào bẫy lưới tình quá sớm như Phúc thường nói nhỏ :
« Có gì anh làm mà Trầm thấy không đúng hay không thích, Trầm đừng ngại gì cả, thằng thắn bàn với anh nha. Em là tri kỷ nhỏ của anh đó, Trầm biết không ? ».
Trầm cảm động và hãnh diện cảm ơn anh thật lòng.
Nhớ lại bài « Đường nào lên Thiên thai » :
« Cầm tay em anh hỏi đường nào lên Thiên thai, nơi hoa Xuân không hề tàn, nơi bướm Xuân không hề nhạt, nơi tình Xuân không bao giờ úa tàn…
Ơ kìa, nhìn trong đôi mắt đẹp,lòng chợt vui như say, kìa đường lên Thiên thai…
Ấy là đường qua ngỏ mắt thơ ngây,… đưa hồn anh lạc vào tận tim ai. »
« Đường vào tình yêu có trăm lần vui… » không tên mà !
Thời gian qua, Phúc vào Đại học. Phúc cảm thấy mình yêu Trầm hồi nào không hay, tình yêu học trò với tất cả tấm lòng của người con trai mới lớn. Bao nhiêu bài thơ không gởi tặng Trầm, những món quà quê hương nho nhỏ chứng tỏ tấm lòng nhung nhớ của anh, anh dệt mộng chờ Trầm ra trường. Lần nầy về quê, anh định xin ý kiến cha mẹ dạm hỏi Trầm. Phúc đinh ninh cha mẹ chấp thuận ngay nên không ngờ :
- Ba má cũng muốn cho con lập gia đình để có cháu ẵm bồng, nhưng bây giờ còn sớm quá, con mới vào Đại học rồi còn việc nhập ngủ nữa.
Ba mẹ không chê gia đình Trầm cũng như Trầm nữa, nhưng rất tiếc ba má cũng đã chọn chỗ cho con từ lâu rồị Hai bên đã đồng ý xong xuôi, chỉ chờ con học xong là cưới ngaỵ Cha mẹ đã hứa nên không thể thất lời « quân tử nhất ngôn » , con hiểu cho .
Phúc năn nỉ thế nào cũng không được, ba má Phúc còn dọa là nếu Phúc không nghe lời thì ông bà bắt Phúc nghỉ học ngay và làm đám cưới luôn. Sau đó tự ý Phúc muốn tiếp tục học thêm hay ở nhà phụ ông bà mở thêm tiệm cầm đồ riêng. Phúc đành tìm cách hoản binh, xin tiếp tục học lên rồi sau đó sẽ làm theo quyết định của cha mẹ.
Trở lên Saigon, Phúc không dám kể cho Trầm nghe vì Phúc vẫn còn hy vọng sau nầy sẽ thuyết phục được mẹ. Biết rằng Phúc cũng có nhiều bạn gái trước Trầm trong đó có Lan, nhưng Phúc vẫn dửng dưng chưa nghiêng về ai cả. Chính Phúc đã đưa dần Trầm về với mình bằng tình yêu thầm kín, hé lòng mình, mở ngõ, dệt mộng tương lai cho cô bé bước vào. Trầm vẫn ngây thơ không đề phòng gì cả chỉ biết là càng ngày mình không thể thiếu vắng Phúc được thôị Bây giờ quả thật, « tình yêu có vạn lần buồn rồị »
Cho đến một hôm, mẹ Phúc lên thăm con thình lình.
- Hôm nay tôi có việc lên Saigon nên sẵn dịp ghé thăm và cám ơn ông bà đã cho hai đứa con tôi trọ học bấy lâu. Nay chúng tôi đã mua được căn nhà nên xin phép cho Phúc tháng sau dời chỗ.
- Mừng cho các cô các cậu có cha mẹ như ông bà. Sẵn đây xin mời ở lại dùng cơm với chúng tôi.
- Cám ơn Ông bà . Xin để lần khác vậỵ Thật ra lên đây cũng một công hai ba chuyện. Ông bà quen thân như là người nhà rồi nên tôi cũng xin kể luôn cho ông bà mừng dùm cho Phúc. Chúng tôi định lo bề gia thất cho nó nên sẵn dịp lên đây tìm chọn nữ trang mua cho con dâu tương lai.
- Cưới vợ cho Phúc ? Ông bà tính vậy cũng phải. Cậu Phúc vừa học lên cao vừa có gia đình, cũng tốt.
- Thật ra chúng tôi đã dự định cho nó từ lâu rồi. Hai bên suôi gia là bạn học quen nhau từ nhỏ, cùng quê nữạ Con bé tuy học không cao nhưng nết na đằm thắm lắm, con nhà nề nếp khéo dạy con. Phúc chẳng biết chuyện nầy, nhưng bên đàng gái ngại để lâu không tiện, như ông bà biết đấy, thời buổi tự do nầy mà, nên ngỏ lời xin chúng tôi chính thức lên tiếng.
- Vậy là mừng cho ông bà sắp có dâu vừa ý, cậu Phúc hạnh phúc.
Đưa mẹ ra khõi nhà, Phúc trở vào nhà như người mất hồn, chết đứng, lặng im không nói một tiếng nào. Cả nhà không ai buồn nhìn cậu, chia vui hay hỏi han gì cả. Dân trọ học thường đến rồi đi mà. Thật ra khi nghe mẹ nói, Phúc muốn « độn thổ », ngăn mẹ lại mà không được. Phúc thẩn thờ cả ngày không biết phải làm gì nghĩ gì, nói sao với Trầm đây. Cô bé sẽ nghi Phúc biết chuyện từ lâu mà giấu giếm, mất lòng tin, thất vọng về ‘thần tượng’ của mình. Thế là tiêu tan hy vọng rồi ! Tình yêu gảy cánh !
Nghĩ lại, Phúc biết mẹ chỉ làm như vậy mới cắt đứt được hai đứa thôi. Theo quan niệm của mẹ, tình yêu của người con trai mới lớn còn bồng bột, sôi nổi, thiếu suy xét chín chắn. Người ta đã chẳng bảo tình yêu thật của người con gái là mối tình đầu và của người con trai là mối tình cuối đó sao ?
Vả lại, đối với bà, yêu là một chuyện, đi đến hôn nhân là chuyện khác. Có mấy ai lấy được người mình yêu đầu đời đâu ? Bà còn lập luận : "Như ba với má đây, có quen nhau trước đâu, cưới nhau rồi tình nghĩa theo sau. Bây giờ, đọc tiểu thuyết, xem phim nhiều quá rồi tưởng tượng nhập thể mình với nhân vật trong truyện cho nó thêm lâm ly, thi vị, thơ mộng, rốt cuộc chỉ làm khổ thân mình thôi."
Vẫn biết mẹ có lý của bà, nhưng con tim cũa mỗi người khác nhau. Phúc nghĩ mình không thể quên Trầm dễ dàng. Không bao giờ Phúc đùa với tình yêu, ngay cả những bạn gái đến thường xuyên với Phúc, huống hồ là đối với Trầm. Tính vô tư, duyên dáng của cô bé đi vào lòng Phúc êm đềm âm thầm, tự nó vun quén đâm chồi nẩy lộc trổ hoa đượm sắc tỏa hương. Phúc yêu Trầm tự nhiên như ăn như thở không màu mè, tìm kiếm, đắn đọ Thực và mộng tưởng chừng như không ranh giới bến bờ.
Theo quan điểm của Phúc tình yêu thật sự phải thành thật, không gò bó ép buộc, cướp giật. Cũng không thể nói đã lỡ yêu ai, vì như thế đó là điều lầm lẫn sao ? Và còn bao nhiêu lần như thế nữa ? Không thể chạy tội mình yêu vì yêu đâu phải là cái tộị Không ai yêu mà không lý do gì cả, cái liếc mắt sắt hơn gươm, cái lạnh lùng khó hiểu,…nguyên nhân kích thích tố đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu mà thôi.
Đáng trách và đáng tội cho những ai không xem trọng tình yêu, không có hoặc không còn, lợi dụng tình yêu cho mục đích cá nhân thỏa mãn thú tính, tư lợi, cuồng vọng ích kỷ riêng mình.
Do đó yêu Trầm cũng như làm cho Trầm nghiêng về mình Phúc thấy mình không có lỗi nhưng làm cho Trầm mất lòng tin vào con người, cuộc đời, Phúc thấy ân hận khổ tâm nan giảị Liệu thời gian có là liều thuốc hàn gắn vết thương lòng không ?Chờ xem.
Phúc dời về nhà mới nhưng hằng ngày vẫn đến ăn cơm như thường lệ. Trầm vẫn tỏ vẻ mừng vui khi gặp nhau, không bao giờ đề cập đến việc má Phúc nói. Phúc cũng đã kể cho Trầm biết chuyên hứa hôn do mẹ định đoạt mà Phúc cũng tưởng rằng mẹ chỉ nói để dọa thôi.Trầm như thường lệ, ít cho ý kiến về đời tư của Phúc, nhưng lần nầy thì nhỏ nhẹ bảo :"Áo mặc khó qua khỏi đầu " lắm đó anh.
Vào trường, có lần Lan đến gặp Trầm hỏi thăm Phúc :"Chị thật không ngờ, thời nầy rồi mà còn có việc hỏi vợ trước cho con từ thời còn để chỏm. Lạc hậu quá. Tội nghiệp cho Phúc hết sức.Không biết Phúc tính sao ? Tân bảo mẹ Phúc khó thay đổi quan niệm lắm. Nhưng chị biết tính Phúc, anh ta yêu ai rồi là « trời gầm không nhả » đâu .
Gần một tuần vắng Phúc, Trầm lo âu bức rức không an. Linh tính như báo trước có điều không may xảy ra cho Phúc. Thế rồi, Lan đến cho Trầm hay Phúc bị sốt lại té xe nằm bệnh viện, rồi rủ Trầm cùng đi thăm. Vào bệnh viện, vừa thấy Phúc,Trầm quên mất vẻ bình tĩnh thường ngày, cả sự có mặt của Lan, Trầm chạy đến nắm lấy tay Phúc mà nước mắt chảy dài.Phúc cũng thế, nắm chặt bàn tay Trầm trong tay mình như sợ Trầm tan biến đị Hai con tim như cùng nhịp đập.
« Chị cho em hỏi có phải đây là phòng anh Phúc không ? »
Lan đang đứng trước cửa nghe hỏi nhìn lại, đó là một cô gái tay mang túi giỏ như người từ xa đến đang tìm thăm người bệnh.
- Dạ phải. Mời chị vàọ Phúc ơi, có người đến thăm đấỵ
Phúc Trầm quay ra, bỡ ngỡ :
- Xin lỗi, chị có lầm phòng không ? Tôi là Phúc đâỵ
- Dạ không có lầm đâu. Em là Vân. Hay tin anh nằm bệnh viện, hai bác không lên được nên nhờ em lên đây săn sóc cho anh, vài hôm nữa bác gái sẽ lên sau.
Cô Trần Thành Mỹ
Mời xem tiếp phấn 2