THƯƠNG THẦM -Phần 3


Đúng là thư của Phúc nhưng chỉ vỏn vẹn có hàng chữ viết bằng mực đỏ « Thương gửi… » với vài bài thơ đề ngày tháng… xa xôi lúc Phúc mới vào ở trọ. Trầm đắm mình theo ý tình thơ, vui buồn lẫn lộn, nhẩm đi đọc lại đến thuộc lòng…Hạnh phúc làm con người ta lớn lên.

Từ đó trở đi, cứ vài ngày là Trầm nhận được bức thư « vô danh » với nội dung càng ngày càng thắm thiết, đau buồn, nhớ nhung trăn trở nhưng tuyệt nhiên không trách móc giận hờn. Càng đọc Trầm cũng không dám mơ nữ nhân vật chính trong thơ là mình, càng tìm hiểu Trầm càng thấy mình xao xuyến cảm động thương Phúc hơn và thông cảm với niềm tuyệt vọng của « người yêu không tên » của Phúc.

Rồi bẵng đi một thời gian, bặt tin. Trầm cũng bận rộn thi cử nên không dám chểnh mảng việc học. Vả lại để dấu nỗi lòng « không biết vì sao tôi buồn », Trầm vùi đầu vào sách vở hy vọng nguôi ngoai, nhưng đôi mắt đã « vương lệ sầu » hết tuổi thơ ngâỵ

Một hôm trong hè, Lan cùng Tân đột ngột đến mang thiệp cưới mời Trầm. Trong lúc chuyện trò vui vẻ, Tân vô tình tiết lộ cho Trầm biết về Phúc:

- Thằng Phúc nó đi hồi nào Tân cũng không hay nữa, nó dấu kín như bưng, ba má nó cũng không ngờ. Không biết nó buồn gì, tuyệt vọng hay sao mà không chịu thố lộ cùng ai hết, tự ý tình nguyện vào Hải quân. Tân cũng chỉ mới biết đây thôi qua thư của thằng bạn cùng khóa với nó. Nó có nói gì với Trầm không ?

- Dạ không. Lâu rồi em cũng không có tin tức gì của anh Phúc hết, em thật tình cũng mong lắm mà không biết hỏi aị Thôi vậy cũng mừng cho ảnh mạnh khoẻ. 

- Trầm thấy cái thằng nầy nó tệ chưa ? Không biết đám cưới tụi nầy nó có về dự được nữa không ? Nó không viết chữ nào cho mình biết đơn vị của nó. Lan thì từ lâu cũng tức nó nên không tìm gặp nó để biết tin. Tụi nầy con trai thường kể cho nhau chuyện nầy chuyện nọ, chuyện trên trời dưới đất, « bá láp », tào lao, « bồ bịch »,… còn thằng Phúc nó ít nói lắm nên chừng nó đi ai cũng té ngửa hết.

- Thôi đi ông tướng. Có một thằng bạn thân nhất mà không giúp gì được hết, đừng trách Phúc làm chi. Biết đâu Phúc có điều u uẩn không tiện giải bày thôi. Chừng nào gặp rồi tính saụ Bây giờ tụi nầy phải đi mời nữa, bận quá để khi khác mình sẽ nói chuyện nhau lâu hơn. Về nha Trầm, nhớ đi đám cưới mình nghe.

Cầm tấm thiệp trong tay sau khi Tân Lan về rồi, Trầm buông mình xuống ghế dài, nước mắt ứa ra. Trầm chỉ lờ mờ nghĩ rằng Phúc muốn tìm lãng quên trong công việc, xa mọi người thân trong thời gian khá lâu để tìm lại sự bình tâm, tự tìm hiểu rõ xem mình thật sự muốn gì.

Không nghe Lan nói đến việc cưới vợ theo ý muốn của gia đình, có lẽ Phúc muốn tỏ sự bất bình của mình bằng cách vào Hải quân chăng ? Còn cô X nào trong những bài thơ ướt át lãng mạn mà Phúc đã gửi cho Trầm ? 

Phúc chắc chắn là không còn gì với Trầm nữa, ghét Trầm lắm nên chẳng có chữ nào gửi nhắn thăm…Bao câu hỏi không giải đáp quay cuồng trong đầu óc làm Trầm càng nhớ Phúc hơn, nhớ lạ nhớ lùng, nhớ đủ thứ lung tung…

« Tiếng đưa hiu hắt bên lòng,Buồn ơi, xa vắng mênh mông là buồn. » (Thế Lữ)

Một hôm, mẹ gọi xuống nhà có người muốn gặp mặt. Thì ra là Vân. Vân bây giờ trông khác trước nên Trầm lúc đầu còn ngờ ngợ, sau đó nhận ra ngaỵ Ngồi đối diện nhau, Vân xin lỗi là đường đột đến nhà mà không báo trước, nhưng vì có dịp lên Saigon nên tạt qua thăm Trầm thôi.

- Bấy lâu nay, mình hỏi thật nha, Trầm có tin tức gì của Phúc không ?

- Không chị ạ, mà tại sao chị hỏi em ? Có chuyện gì xảy ra vậy chị ?

- Vậy là em không biết chuyện gì hết à ? Chị cũng nghĩ như thế nên hôm nay mới lên gặp em đây.Chị sắp làm đám hỏi rồi, em có mừng cho chị không ?

- Dạ mừng cho chị. 

- Mừng mà sao nói nhỏ xíu vậy ? Mặt lại buồn xo như thế kia. Thôi chị đùa một chút cho vui. Anh nầy không phải là Phúc đâu. Rồi Vân bắt đầu kể.

Sau khi Lan ,Trầm ra khỏi bệnh viện là Phúc nổi trận lôi đình lên, yêu cầu Vân về ngay :

- Cám ơn cô đã nghe lời má tôi lên đây, nhưng tôi không muốn thấy cũng không cần sự có mặt cô lúc nầy.Cô có biết là cô đến không đúng lúc không, Cô ác quá.

- Ơ cái anh nầy ngộ ghê, sao anh lại cáu với tôi. Đi bao nhiêu cây số lên thăm nuôi mà còn bị ‘xì nẹt’ dữ dội phủ đầu luôn. Tôi về mét với má anh, anh không khỏi bị căng nọc ra đánh đòn cho mà coị

Thấy Vân nói tỉnh bơ như vậy, Phúc ngạc nhiên rồi nguôi ngoai/ 

 - Sao cô dạn quá vậy, lên một mình, mà lên làm chị Hai đứa mình chẳng quen biết nhau gì cả, cô không sợ sao ?

- « Có vô hang mới bắt được cọp » chứ anh, còn cứ há mồm ngồi chờ sung rụng vô miệng thì biết đến chừng nào. Vậy là anh muốn đuổi tôi về thật sự phải không ? Nhưng tiếc là bây giờ hết xe về quê rồi. Tôi cũng không có dự trù bị hất hủi mà đem theo địa chỉ bà con để xin ngủ nhờ qua đêm. Còn ở đây thì cũng như mọi người nuôi bệnh, ai làm sao tôi làm vậỵ

Đuối lý, Phúc thở dài rồi xuống giọng :

- Dù sao tôi cũng phải cám ơn cô. Cô ăn uống gì chưa, ăn một chút đi. Tùy cô muốn làm gì thì làm, tôi không có ý kiến gì nữa hết.

- Anh biết điều vậy tôi mừng. Thật ra tôi cũng muốn gặp riêng anh để bàn với nhau về chuyện chúng mình. Anh để yên cho tôi nói hết rồi sẽ cho ý kiến sau nghe anh.

Phúc mệt mỏi gật đầu.

- Như anh biết, chuyện giữa anh và tôi là do cha mẹ định đoạt. Chúng ta cũng không nên trách hờn vì thật ra cha mẹ nào cũng muốn điều lành hay cho con cái. Quan niệm khác nhau thôị Do đó tình yêu không có.

Tôi biết anh không có liên lạc gặp gỡ tôi gì hết làm sao thông cảm nhau dễ dàng.Tôi lại ở quận, anh ở tỉnh, tôi quen với không khí cần cù chất phác hiền hòa của đồng ruộng vườn tược sông ao. Anh như công tử hào hoa phong nhả « dài lưng tốn vải ăn no lại nằm. » Thanh niên thiếu nữ quê tôi cùng trạc tuổi nhau thường rất thích chàng trai cô gái thành có vẻ văn minh khôn ngoan đài các, nhưng ngại tính « tham đó bỏ đăng » lắm. Còn nói gì ít học như em thì khoảng cách giữa chúng mình một trời một vực.

Má anh cứ bảo gia đình em đừng lo, anh là con chí hiếu, hơn nữa « áo mặc sao qua khỏi đầu ». Nhưng gia đình em dọ hỏi thì biết anh chẳng bằng lòng mà vì sợ mẹ buồn nên tìm kế rút lui dần.

Nói cho anh biết luôn là hôm nay lên đây, chứng kiến cái nhìn của anh với cô bé ấy, em biết ngay là anh « trồng cây si » cổ thụ rồi.

- Chưa có gì đâu em.

Hai người như thấy gần nhau hơn .

- Đừng dối lòng nữa anh ơi. Em có quyền gì trách anh đâu mà em cũng chẳng ghen hờn gì cả.Chúng mình nên sòng phẳng với nhau là hơn. Anh đâu có hứa hẹn gì với em cũng như em chưa có tình cảm sâu đậm với anh, thế sao chúng ta không tìm lối thoát êm đep cho nhau hả anh ?

- Anh đang lắng nghe đây, em cứ nói hết ý em đi. Anh mừng là em hiểu hoàn cảnh trớ trêu của chúng mình. Không phải là anh có ý chê bai hay ghét bỏ em đâu, vì anh có biết em bao giờ. Anh là con trai nữa, việc quen biết gặp gỡ bạn gái rất thường tình ở thời đại ngày naỵ Điều anh không thể nào đồng tình được là « ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên » thôi.

- Cám ơn anh đã thành thật như vậỵ Mà nói cho vui nghe anh, phải chi em có dịp được biết anh trước, chắc có… ép duyên em cũng đưa hai tay lên gật đầu liền. 

Thôi trở lại vấn đề. Em biết chúng mình chắc không duyên không nợ nhau, nên em xin anh hãy nói thẳng, quyết liệt với mẹ anh là anh chưa muốn lập gia đình, hay anh lấy lý do nào tùy ý, như muốn có sự nghiệp trước rồi sau mới tính… chứ đừng bắt cô gái mà hai bên gia đình đã hứa miệng ngầm trước, phải chờ …dài cỗ ra không hẹn đến ngày nàọ Cứ làm « kỳ đà cản mũi » hoài tội cho người ta, đâu còn ai dám nhào vô, « chống lầy » khó lắm.

Phúc phì cười:

- Em thật có duyên khôn ngoan tốt bụng, chàng trai nào sau nầy gặp em chắc có phúc lắm. Mà anh hỏi thật em nha, em như vầy tất phải có nhiều cậu gấm ghé lắm phải không ?

- Trật quẻ rồi, ông anh ơi. Ở tỉnh mà, trong làng nữa, phải giữ tiếng tăm nề nếp chứ. Khó có chuyện gì qua mắt được hàng xóm đâu. Bây giờ anh cho em biết ý kiến anh đi .

- Em nói đúng đó. Phải dứt khoát chuyện chúng ta, đừng để kéo dài lê thê không tốt cho cả hai bên. Lần nầy, hết bệnh anh sẽ về thưa với ba má anh đến nhà em xin thứ lỗi vì có thằng con « nghịch tử » bất chấp lời hứa của mẹ cha. Mà theo em, ba má em có bằng lòng không ?

- Chắc đồng ý thôi. Ba má em cũng không có quan niệm thủ cựu lắm đâu, quí anh và gia đình anh thì có, nhưng không bao giờ ép buộc con gái mình lấy người không thương nó.

Thật ra, em cũng may mắn có vài chỗ nhờ người đến dò ý nhưng em chưa có ý định rời ba má em. Chuyện hứa hôn giữa hai gia đình em cũng chẳng bao giờ nghe ai nói cho đến khi có người chính thức xin đi đến hôn nhân thì má anh mới quyết liệt với anh như thế.

Sau đó, em có biết về anh qua má anh kể, anh hiền ngoan có hiếu học giỏi vân vân và vân vân, chứ còn chuyện nào khác thì không ai đá động tới, kể như chuyện đương nhiên không có trở ngại chống đối.

- Vậy là đở lo rồị Dù sao anh cũng làm gia đình em buồn, em xin lỗi dùm anh nghe. Chuyện không ai biết, thôi để nó êm đềm trôi qua đi. Cám ơn em thật nhiều .

Kể xong, Vân thở phào nhìn Trầm đầm đìa nước mắt, hai tay nắm chặt bàn tay Vân mà Vân cũng không rút ra .

- Anh Phúc có phúc lắm mới gặp người hiểu tâm lý như chị.

- Chị đã nói hết với em rồi, em nên tìm cách liên lạc lại với Phúc đi. Chị biết anh ấy yêu em thật lòng. Má Phúc có lần tâm sự với má chị là Phúc bảo sẽ ở vậy suốt đời nếu má không cho cưới em đó. Phúc còn nói là chính má Phúc đã làm mọi cách để chia rẽ hai người, đưa chị lên nuôi bệnh làm em cắt đứt với Phúc luôn, không bao giờ cho gặp mặt lại. Em không thương Phúc nữa sao Trầm ? 

À, không khéo chị lại quên, đây là địa chỉ của Phúc mà má Phúc nhờ chị đưa lại cho em, may ra em khuyên Phúc nghe em yêu đời trở lại. Thôi chị về đâỵ Khi nào đám cưới, chị mời em dự nha .

Trầm cảm động đến nghẹn lời chỉ biết lí nhí cảm ơn rồi lấy lại bình tĩnh đưa Vân ra về.

Vào nhà, Trầm vội chạy lên lầu, đến bên bàn học nhìn ra cây dầu nhớ nhớ thương thương…quyết định viết bức thư đầu tiên gửi Phúc.

Thư đi không lâu thì Trầm nhận được một bao thư khá nặng trong đó cả một xấp thư viết đã lâu đặc biệt với hàng chữ viết bằng mực đỏ lần nầy có đề tên rõ ràng người nhận :Thương về Trầm. Phúc cũng báo tin cho Trầm biết là Phúc còn phải theo tàu đi công tác xa vài tháng, « nhớ chờ anh ».

Thế rồi, 30 tháng tư 75 chia lỵ Bặt tin luôn.

« Nước đượm màu ly biệt,Trời vương hương biệt ly »

Năm năm trôi quạ Mặc dầu bận rộn với cuộc sống nhưng chiều chiều không lúc nào Trầm quên nhìn cây dầu cao già nua theo năm tháng nhớ lại một bóng hình sâu đậm trong tim.

« Có thư nước ngoài cho cô Trầm. »

Run run xé thư, chỉ vỏn vẹn có câu :

 « Anh sẽ làm mọi thủ tục bảo lãnh. Chờ anh nghe Trầm. Phúc. »

Cô Trần thành Mỹ

Vào Xuân 06 

 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual