QUÊ HƯƠNG NGÚT NGÀN


  
Nhìn những chòm cây trơ cành trụi lá hiên ngang lượn gió rung rinh trong sương sớm, tôi chạnh nhớ đến quê hương nắng ấm xa vời. Ngày còn đi học, lướt qua những thiệp chúc Tết với rặng núi đầu đội tuyết vạn niên, những ngọn thông xanh thi gan cùng tuế nguyệt, tưởng tượng được sống một lần ở vùng núi đồi tuyệt đẹp nầy lắm lúc cũng đưa hồn mình vào giấc mộng tuyệt vời.

Thật ra lần đầu tiên vào mùa Đông, ngắm những cánh đồng được phủ lên tấm thảm trắng phau, nóc nhà choàng lớp tuyết dầy, hàng cây đội nón cùng màu trong bầu trời mờ khói, Tạo hóa như họa sĩ tài ba khắc họa muôn hình trên cửa kính, nhà kiến trúc phù thủy bằng cái búng tay biến cảnh vật thay dạng đổi hình. Nhìn tuyết rơi tựa hồ những mãnh bông gòn bay bay, nhè nhẹ đáp trên cành cây cỏ lá như những nàng tiên nữ nhẹ gót giáng trần khoảnh khắc biến tan. 


Mùa Đông, tuyết trắng
Mặt trời ló dạng, những cây thủy tinh tuyết với bao hình thù kỳ ảo lung linh lủng lẳng trên khung cửa, cây cành, máng xối, cột trụ, tháp chuông, giọt vắng giọt dài như chuổi hạt kim cương lóng lánh, ngấn lệ của cô gái trong đêm vu qui từ giả. Cây cối mang lúp trắng với nữ trang băng rực rỡ như cô dâu ngày cưới trinh khiết giữa khung cảnh trang trọng uy nghiêm trầm mặc. Thỉnh thoảng một làn gió nhẹ thoáng qua cũng đủ làm rúng động không gian gây những mãnh vở như những vì sao băng sao xẹt.
 Đẹp thật cảnh trí mùa Đông xứ lạ, nhưng đối với người phải tha hương, cái lạnh ngắt như đồng thắm từng thớ da mảnh thịt nầy phản ảnh rõ nét hơi nồng ấm của quê hương. Sắc đẹp trinh nguyên của tuyết băng, ‘tài tình chi lắm cho trời đất ghen’ ví như bùn trắng cũng bị bôi bẫn tả tơi chảy re như bột bánh ít pha hơi nhiều nước. Tuyết xứ nào điểm tô xứ nấy hòa hợp với cảnh trí thiên nhiên riêng. Không thể mặc áo ngự hàn dầy ấm trong mùa nắng nóng như áo mỏng te đâu che nỗi cơn buốt giá mùa Đông.
Sao mà nhớ quê hương mình cũng đầy ơn mưa móc, đẩm nước sông nước suối ngọt ngào. Đại dương đưa gió mát rì rào mang lâm thủy sản tràn đầy, phóng tầm nhìn về trời cao bể rộng. Dân xứ lạnh thèm hơi nắng ấm, ta dư thừa nên quên hưởng diễm phúc trong tầm tay.
Thiên nhiên quả ưu đải giang sơn ta nhiều thật, vị trí bao lơn dài hướng ra biển khơi lồng lộng điểm tô bằng vịnh Hạ long, kỳ quan tuyệt đẹp, đảo lớn nhỏ Trường sa, Hoàng sa, Phú quốc chôn giấu bao sản phẩm khó tìm. Thềm lục địa nhú nhô ‘mìn’ mỏ dầu hỏa, cát Cam Ranh nỗi tiếng lắm kẻ trầm trồ, mậu dịch tranh giành.
 Hồng Hà mạch sống của miền Bắc nghìn năm văn vật, cuộn sóng đỏ từng phá đê vở đập như chiến thắng Điện Biên Phủ làm quân Pháp một lần chết cạn. Sông Hương miền Trung yễu điệu bên lăng tẩm vàng son, nguy nga, cỗ kính là ‘‘nỗi nhớ thiết tha về một cái đẹp nào đó, hương thơm của hoa cỏ, sự yên tĩnh của tâm hồn khi nhìn dòng nước biếc trong xanh’’. Miền Nam, sông Cửu Long không dài rộng như Mississipi Mỹ, hùng vĩ như sông Nil Ai cập, huyền bí như Hằng Hà (Gange) Ấn Độ, với chín cửa như nãi chuối Ba Hương, như rồng mang nước ngọt, phù sa đắp đồng bằng phì nhiêu mầu mỡ.
 Mủi Cà mau nhô dần ra biển cả như chiếc gươm thần Hồ Hoàn Kiếm rạch xuyên sóng cả vẫn không ngăn nỗi bọn hải tặc giết người vượt biển tìm tự do.

 Cây mắm theo phù sa lấn biển cho Mũi Đất Cà Mau ngày càng vươn xa.      
Ảnh: NGUYỄN MINH

Mũi Cà mau, cực Nam Tổ quốc
Ngửa mặt nhìn trời xanh trong vắt đếm sao đêm. Không phận thuộc người mà vòm trời chẳng của riêng ai. Những ngọn đèn trời như hải đăng soi tàu tìm bến, cặp mắt long lanh huyền ảo của các nàng tiên nữ múa khúc Nghê thường. Có thể là tia pháo bông trong ngày đại lể hay hoa đăng trên nước. Hoặc giả đó là bóng đèn mờ mờ ảo ảo chớp tắt trong các dạ vũ Crazy Horse hay Holiday on Ice..

    Lặng lẽ liêu trai hơn là đom đóm trên cành bần về đêm ven sông dẫn ghe thuyền về bến, hay những ngọn đuốc dọc đìếm canh tượng trưng quyền uy của thời vàng son cũ. Huyền diệu thay vỏng trời lồng lộng mà khó có gì lọt khõi lưới thiêng, ‘thiên vỏng khôi khôi , sơ nhi bất lậu’.

Hoa trái bần
Qua quá trình lịch sử, phải công nhận ít có dân tộc nào dựng giữ nuớc đầy kỳ công như Việt Nam. Có phải chăng huyền sử đẹp Con Rồng Cháu Tiên là ngọn đuốc soi đường rọi sáng niềm tự hào dân tộc ? Công cuộc cách mạng chống xâm lăng là ngọn lửa cao độ nung nấu lòng ái quốc của toàn dân.
Vó ngựa bách chiến bách thắng Thành Cát Tư Hản không dẩm nát nỗi cỏ nước Nam thành bình địa. Ngoại bang có đày đọa dân ta lên rừng kiếm ngà voi, xuống biển tìm ngọc trai, khai phá đồn điền cao su, cà phê trong vùng rừng thiêng nước độc, đó chỉ trui luyện thêm lòng người như thép được tôi ròng. Thâm độc chia rẻ ba miền Nam Trung Bắc vẫn không làm mất gốc dân ta hoặc xóa luôn tiếng Việt. Mộng bá quyền xưa nay không dễ thực hiện nổi ở nước kiên cường nầy. Bạn thù khổng lồ cũng khổ lòng vì không thể lấy thịt đè người, ‘’đặt đâu ngồi đãy’’một cách trắng trợn công khai.
Gót chân xâm lược qua tiếng thét ‘’Sấm động Nam bang’’của nhà Mản Thanh cũng được trả đủa bằng đòn tấn công bất ngờ ‘’Vũ hóa Bắc hải’’ của vua Quang Trung Nguyễn Huệ. ‘’Vỏ quít dầy móng tay nhọn’’, ‘’châu chấu đá voi’’ là chuyện có thật xảy ra !
Nhìn những trái táo bôm đủ màu mượt mà bóng bẩy sao mà thèm bao loại ổi dòn rụm ngòn ngọt chua chua. Cầm trái chuối già cong như lưởi liềm mà ngẩn ngơ nhớ đến bao nhiêu loại khác quê mình mật tươm vàng lịm. Vùng nhiệt đới trái đâu đâu cũng có, rau chẳng thiếu thứ chi. Hải sản tràn đầy, rừng chằng chịt gổ, cây, giây quí hiếm. Nhìn xuống chân, hoa dại cũng khoe sắc thắm không thua hoa kiểng được chăm chút tinh vi. Chim trời cá thú dư thừa, hạnh phúc trong tầm tay, thế mà dân ta chưa trọn hưởng ! Dãi sơn hà gấm vóc từng là mồi ngon cho bao kẻ ngó người dòm muốn nuốt chửng bẹp đè khai thác.
 Luận điệu cáo già bao giờ cũng cao cả, nào là dạy lễ nghĩa cho dân tộc ta mà quên rằng ngay cả nữ nhi ‘’khuê môn bất xuất’’, vì nợ nước thù nhà đã dám cưởi voi xua họ cuốn cờ chạy không còn manh giáp ; nào là đem ánh sáng văn minh, cách mạng tự do rọi vào ‘dân ngu khu đen’ của thực dân củ, mới. Ý thức hệ choảng nhau cũng được vung vít trùm chăn cho xứ ‘’kém mở mang’’ !
Thói thường quyền lợi của đàn anh to mạnh đại cường là hệ trọng, sá chi nhu cầu đích thật của xứ nhược tiểu èo uột cần phát triển viện chi.’’Tay làm hàm nhai’’, không có thành công nào mà không trầy vi tróc vảy, hy sinh. Kẻ yếu thế luôn thấp cổ bé miệng chả bù cái lý của kẻ mạnh bao giờ cũng thắng như La fontaine đã viết : ‘’La raison du plus fort est toujours la meilleure.’’
Bìết thế, là dân Việt, tất nhiên phải tự hào được sinh ra trên mảnh đất hình chữ S đẹp xinh từ ảỉ Nam quan đến mũi Cà mau. Công dựng, giữ nước của tiền nhân phải cố gắng duy trì, phát huy hầu lưu lại cho thế hệ tương lai cái gia tài trọn vẹn. Tấc đất hơn cả tấc vàng, đất quê hương vô giá vì được tạo dựng bằng xương máu đoàn kết thủy chung của một dân tộc hiếu hòa do sống còn luôn đương đầu với hiểm họa thiên nhiên và nhân tai ‘cá lớn nuốt cá bé’.
 Bài học kinh nghiệm mười thế kỷ thuộc Tàu, gần trăm năm thuộc Pháp, bao lần bị lệ thuộc ngoại bang vì ‘cỏng rắn cắn gà nhà’ đã nói lên tinh thần tương thân tương trợ, ‘lá lành đùm lá rách’, bất khuất truyền thống của tiền nhân. Ngay cả dân tha hương còn vẫn luôn hướng về tổ quốc mong có ngày đoàn tụ góp phần.
 Vậy, ai để thất thoát mất mát một mảnh phần đất nào, dù lý do gì đi chăng nữa, vẫn mang tội nặng không thể biện minh tha thứ được. Lịch sử biến chuyển nay trồi mai sụt, đoàn kết chia ly như bể hoạn của cuộc đời. Cần biết người biết ta như ông cha ta thuở trước, đừng đứng núi nầy trông núi nọ mà chuốc lấy nhơ danh. Phải tập trèo cao té nặng mới biết ‘’đường đi không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông’’ và nhận chân rằng không có gì bất biến, vĩnh hằng như ngọn Everest không còn giữ ngôi vị bá chủ độc tôn.
Không có cuộc Nam tiến chẳng hạn thì hình thể nước mình là củ khoai môn chứ đâu mang dáng dấp một thiếu nữ ngực nở eo thon xinh đẹp. Sống là tranh đấu, và ‘thắng không hiểm nguy, tất chiến thắng không hiển vinh ‘(À vaincre sans péril, on triomphe sans gloire.)-Corneille.
Xây nhà đã là không dễ, bảo quản càng khó khăn hơn huống chi lập quốc. Tình trạng của Israel, Palestine hiện nay há chẳng làm thế giới bàng hoàng, vở mộng. Hơn thế nữa, dựng nước là công của tiền nhân tiên khởi, giữ nước thuộc bổn phận thế hệ kế tiếp. Chỉ biết khư khư giữ như của riêng, thừa hưởng vô trách nhiệm, không để hết tâm trí vào việc làm dân giàu nước mạnh, đó đã là tội đối với tổ quốc rồi huống hồ bán nước, để mất đất ngấm ngầm hay bắt buộc, hành vi phản quốc nầy không thể nào dung thứ được.
 Mẹ Việt Nam trên bốn nghìn năm tuổi, từng tự hào có đàn con hiếu thảo can đảm sống còn bảo vệ phụng dưởng chăm lo.
        ’Mẹ già như chuối Ba hương,
    Như xôi nếp một, như đường mía lau’’.
Mẹ cũng tựa như hóa đá ‘Hòn vọng phu’, dựa Trường sơn nhìn ra biển cả cầu cho trời yên sóng lặng để đàn con vượt trùng dương có ngày vinh hiển trở về. Mẹ cũng đã khổ đau vì đàn con tương tàn tương sát,
  ‘’Đáng lý ngọt bùi chung vị hưởng,
     Cớ sao xương thịt nở quên tình !’’

Bọc trăm trứng đâu thế nào hoàn hảo, tất nhiên có trứng ung, trứng thối, bể, ngon. Những đứa con khôn ngoan biết nghỉa có tình, chung sức lại chở che mẹ đừng để mang thương tích. Gia tài của mẹ không ai được quyền cắt xén, chiếm dành, trả nợ. Nhà vừa cháy phải hô hoán lên cứu hỏa như cờ đến tay phải phất vì cơ may ít đến hai lần. Không nơi nào đẹp hơn quê hương xứ sở, và đã là con người ai chẳng thắm thía ngâm nga :
        ’Ta về ta tắm ao ta,
        Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn’’.

                                                                                                                                                           Cô Trần Thành Mỹ               


 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual