(Nội dung ghi lại hình ảnh
thanh bình
nơi quê tôi vào khoản
1955-56) – Hoài Việt
Bao năm lưu lạc xứ người
Tuổi đời nay đã bảy ngoài . . , nhưng sao
Tưởng như chỉ mới hôm nào,
Tuổi còn nhỏ dại, mới vào lớp ba
Ngày ngày kề cận mẹ cha
Cùng có đầy đủ ông bà thật vui.
Biết bao kỷ niệm ấu thời,
Quê hương êm ả, một đời ấm no
Nhà tôi bồ lúa thiệt to,
Cuối mùa lúa chín chỉ lo gặt về
Sớm chiều trên nẻo đường quê
Bà con chòm xóm, đi về cười vui
Tôi thường bơi xuồng rong chơi,
Dưới hàng thủy liễu, lả lơi
mượt mà(1)
Vào mùa cây ấy trổ hoa
Sắc màu tím nhạt, sao mà dễ
thương!
Dân quê gọi nó trái bần
Cặp với mắm sống, thôi... ăn
đả đời!
Muốn đổ bánh xèo có rồi
Cây vừng,cây chiết mọc dài
theo sông(2)
Cuối năm vào mùa cá đồng,
Trên ruộng đổ xuống khắp cùng
mọi nơi.
Cá ục tợ như cơm sôi,
Lóc, trê vàng nghính, mập
thôi quá chừng
Cá đối, cá ngát, cá lăng
Tôm càng to bự cở chừng cườm
tay
Ông tôi thường hay “đưa cay”(3)
Cho khoẻ gân cốt sau ngày
nắng mưa
Cuối năm cũng chính là mùa
Làm lễ cưới hỏi rước đưa dâu
hiền.
Cả xóm vui mấy ngày liền
Đốn cây đủng đỉnh, giăng đèn
kết hoa(4)
Mổ heo cùng với vịt gà
Cùng nhau ăn uống như là bà
con.
Tục xưa ngày ấy vẫn còn,
Cúng đình hát bội, diễn tuồng
tích xưa
Kết cuộc “kẻ ác phải thua,
Phu-thê, sư-đệ, tôi-vua phải
tròn”.(5)
Ngày Tết còn gì vui hơn,
Cả nhà tề tựu bên bàn mâm
cao
Ông tôi kính cẩn mời chào
Cửu huyền thất tổ, cùng
nhau sum vầy...
Thu nầy tôi vẫn ngồi đây,
Lòng sao nặng trĩu, đong đầy
niềm đau
Một thuở bình yên còn đâu,
Chỉ là kỷ niệm đi vào hư vô
Ông bà, ba má tôi giờ
Đã đi biền biệt, lòng ngơ
ngẩn buồn (6)
(1)-Cây bần là loại
cây tạp, cao khoản 10-20 thước, lá hình như lá liễu, mộng nước, thường mọc dọc
theo sông vùng nước mặn.Dân tôi gọi là cây bần,nhưng nghe đâu vua Gia Long lúc còn chạy loạn, thấy cây nầy
lại đặt cho cái tên là “thủy liễu”.
(2)-Cây vừng ,cây
chiết cũng thường mọc dọc theo bờ sông.Lá non của 2 giống cây nầy có vị chua
chua chát chát,dùng gói ăn với bánh xèo là ngon vô cùng.
(3)- Đưa
cay là tiếng dân quê miền Nam chúng tôi, dùng để chỉ “lai rai chút rượu ba xi đế”.
(4)- Vào thời xưa
ấy, cô bác trong xóm làng thương yêu hoà thuận nhau, qua lại giúp đỡ khi làm mùa
hay lễ lạc.Trong xóm có đám cưới là xúm nhau tiếp, người ta thường đốn cây đủng
đỉnh, có chùm bông to,dùng cả cây chuối, tàu dừa. . . để trang hoàng thành cái “rạp”,rồi trai gái cùng
lo tiếp mổ heo gà, ăn uống vui chơi, lo đón mừng cô dâu chú rễ, bà con hai họ.
(5)- Vào thời nầy,
vẫn còn tục cúng đình, và sau khi cúng tế là hát bội.Tuồng tích thì nào”Quan Công
Phò Nhị Tẩu, Chung Vô Diệm, Tiết Đinh San Cầu Phàn Lê Huê. . v. .v. .. Kết cuộc
là luôn đề cao gương trung trinh tiết liệt, giữ gìn nghĩa chúa tôi, phu thê.
(6)- Một chút tâm
tình riêng tư, từ bao chục năm qua, ông bà cha mẹ đã ra đi, nhưng hầu như không
lúc nào hình bóng phai nhạt trong tim tôi.
Đã trên 65 năm trôi qua, nhớ lại “một thuở bình yên” mà
lòng luống quặn đau. Ngày ấy, tôi khoản 10 tuổi, sống yên ấm trong cảnh thanh bình,
đoàn tụ. . .Nào ngờ, sau đó chiến cuộc tràn lan,và ngày nay hình ảnh thanh bình
chẳng còn đâu. Thôi thì, chúng ta hãy cầu
nguyện , hãy mơ uớc rồi sẽ có một ngày.
Rất
mong được chia xẻ . . Hoài Việt.ngày 2/tháng 12/2018