Thơ: Trần Lê Phượng Loan
Con có nghe không Đất Mẹ buồn rên xiết
Khi những đứa con sắp biến thành "Đặc Khu"
Lòng ngằn ngặt một nỗi đau da diết
Con-Mẹ chia lìa...nhàu nát lời ru...
Ai nỡ cầm dao cứa vào da thịt Mẹ?
Hòng phân ranh...sao Mẹ đến thăm con?
99 năm...giao con cho người lạ
Không tận tay chăm, con có được vuông tròn?
99 năm Mẹ-Con xa biền biệt
Liệu con có còn là con của Mẹ không?
Liệu khi ấy con còn nói tiếng Việt?
Còn nhớ cha ông, nhớ giống Lạc Hồng?
Khóc nữa đi con...để Trời cao thấu rõ
Phú Quốc xinh tươi, một tay Mẹ ẵm bồng
Mẹ bú mớm,...cho hình hài con lớn
Như Vân Đồn, như cả Bắc Vân Phong,...
Đừng con nhé đừng mê lời xảo ngọt
Của kẻ dùng tiền hòng chia cắt tình thâm
Bốn ngàn năm...bao kẻ thù xâm lược
Hòng đoạt các con, đủ gian kế âm thầm...
Bốn ngàn năm Mẹ vẫn nuôi con được
Bảo bọc các con dẫu có lắm chua cay
Mẹ chống chọi để giữ từng tấc đất
Thấm máu cha ông,...cho con lớn từng ngày
Con lớn lên nợ ân tình Đất Nước
Nợ xương thịt ông cha, nợ giống, nợ nòi...
Con hãy sống ngẩng cao đầu mà sống
Chớ có ham sang mà thành kẻ lạc loài
Họ nói "thuê" con, rồi bắt con của Mẹ (?)
Xảo kế gian tham không thể đo lường
"Chiếm" được đứa này họ sẽ "đoạt" đứa khác
Hòng chia các con muôn hướng ngàn phương...
Mẹ không thể nhìn con mình chia cắt
Máu mủ tình thâm...cứa nát thịt da
Mẹ không thể nhìn con tự huyễn hoặc
Tin kẻ gian tham đưa rắn độc vào nhà...
Ảnh: internet