Thân
kính đến quí đồng hương Sóc Trăng. Riêng cho các em tôi : Y,T,L,N,T. dặc biệt vợ
chồng em Khiến đã cùng tôi có những ngày sống lại Sóc Trăng dấu yêu.
Hoài
Việt 2015
Vàm Đại Ngãi
Vàm
Đại ngãi, một chiều tôi trở lại
Sau bao ngày nơi hải
ngoại xa xôi
Làng xóm giờ nay đã
đổi thay rồi
Dòng Bassac vẫn miệt
mài xuôi chảy.
Tôi vẫn nhớ, nhớ hoài
con cá cháy
Tại vì sao, đàn cá
lại đi xa,
Cũng như tôi, đành
bỏ đất ông cha.
Nơi đất khách, biết
bao nhiêu buồn tủi.
Tuổi càng cao, mãnh
lòng càng mòn mỏi,
Mong có ngày, sống
lại chốn quê hương,
Bên dòng Hậu
Giang, thửa ruộng mảnh vườn
Đếm từng giọt nắng
chiều hoàng hôn xuống. . .
Tôi vẫn nhớ, trong
một phần tuổi trẻ
Cù lao Dung, vùng
đất chẳng lạ xa
Nhớ những hàng bần,
chà là dừa nước
Gia đình tôi, chọn
nơi ấy là nhà.
Về lại nơi đây, ôi
lạ vô cùng
Phố xá, đường xe, ngưòi
thật khá đông
Bao cảnh củ chỉ còn
trong ký ức,
Thuở ấy hoang sơ,
vắng vẻ vô cùng
Gần bảy mươi năm,
hai phần thế kỷ
Nhìn lại quê nhà,
biết bao đổi thay
Sóc Trăng, Long Phú
tôi nhớ từng ngày
Quê Mẹ Việt Nam, đong
đầy ký ức.
Hoài
Việt 2015
Vàm Đại
Ngãi (lời hai)
Vàm Đại Ngãi, một
chiều tôi trở lại,
Sau bao ngày, nơi
hải ngoại xa xôi
Cuốn hút theo cùng
vận nước nổi trôi,
Bò lại sau lưng, một
thời tuổi trẻ.
Tôi nhớ lại những
ngày còn niên thiếu,
Cùng người thân,
xuôi ngược dọc theo sông
Dòng Hậu Giang, ôi
trời nưóc mênh mông
Đưa tôi đến, nơi vùng
quê Long Phú...
Nhớ ba má cả một đời lam lũ,
Phải còng lưng tìm
cho đủ chén cơm,
Bao tháng năm, luôn
tần tảo sớm hôm,
Nuôi đàn con cho đến
ngày khôn lớn.
Rồi chiến tranh, tụi
con mang áo trận
Đốt cháy cuộc đời,
tận chốn rừng sâu,
Đứa gục ngã, thằng
bạc đầu sưong gió.
Hoà bình rồi, nào
ai đưọc gì đâu !!!?
Ba má tôi, tóc ngã màu bạc trắng
Héo hon theo bao
ngày tháng mỏi mòn,
Riêng phần tôi, trả
nợ còn chưa đủ,
Phải đền thêm bao
cay đắng, tội tù !!!
Vàm Đại Ngãi, một
chiều tôi trở lại
Dòng Bassac mãi xuôi
về biển Đông,
Rồi tôi sẽ đi, biết
có đưọc không
Được giấc ngủ yên,
giữa lòng Đất Mẹ.
Hoài
Việt 2015.
Quê hưong
Giải thích dùm tôi,
nghiã quê hương
Có phải, đó là chút
hương thơm
Cuả mùi lúa vàng vừa
chín tới
Gây nhớ trong ta,
nhớ lạ lùng.
Sóc Trăng
Trưóc Ba Xuyên,
nay là Sóc Trăng
Danh xưng, thay đổi
biết bao lần
Nguyệt Giang, xưa
lắm ai còn nhớ
Và cả Nhâm Lăng, cùng
Khánh Hưng ?
Sóc Trăng
Nguyệt Giang, có
nghiã là Sông Trăng
Ba dòng sông Hậu,
nước chảy ngang
Mang chất phù
sa, nuôi đồng ruộng
Khắp cả quê tôi, ngập
lúa vàng.
Sóc
Trăng
Có ai về quê tôi,
xứ Sóc Trăng
Nhớ, nhớ nhé, đừng
quên những món ăn,
Bánh pía lột da, cùng
là mè láo.
Bún nưóc lèo, thơm
nứt tận chân răng.
Long Phú
Ai
đặt quê tôi là Long Phú,
Lúc
nhỏ, ngu ngơ biết gì đâu
Chỉ
biết cây bần, và dừa nước
Lớn
lên, giờ đã hiểu vì sao.
Long
Phú là cưòng thịnh, đẹp giàu
Không
danh lam, thắng cảnh, non cao
Chỉ khắp nơi, đồng
lúa xanh màu.
Không nơi nào bằng
quê tôi đâu !!!
Lịch Hội
Thượng
Lâu lắm mới về thăm quê ngoại
Khi tuổi đời đã quá
bảy hai,
Biết bao thay đổi
theo ngày tháng,
Kể cả cái tên cũng
đổi thay.
Tên ba dấu nặng, không
còn nữa (L.H.T)
Huyện Trần Đề, nghe cũng dễ ưa,
Là một”đứa con”, dòng
sông Cửu
Quê ngoại, thương
sao biết cho vừa.
Hoà Tú
Muốn đến quê em, xứ
Cổ Cò,
Về hưóng Bãi Xàu,
qua Dù Tho
Cổ Cò, có lúc tên
Hoà Tú
Nhớ đuông chà là,
món dễ ưa.
Bãi
Xàu
Về Mỹ Xuyên, chợt
nhớ mùi “cơm sống”
Ngưòi Miên, gọi tên,
nghĩa là ”Bãi Xàu”
Ngưòi mình, thường đọc
trại thành tên khác
Và nhớ cả, rượu
ngon”đế bãi xàu”
Mỹ Tú
Ai về Mỹ Tú, rừng
tràm
Ghé qua Bố Thảo,
xin xâm cầu tài
Làm ăn khấm khá chẳng
sai,
Đừng quên thần thánh,
có ngày tiêu tan.
Kế
Sách
Kế Sách, quê em lắm
ruộng vưòn
Cùng nhiều cây trái
thật thơm ngon
Vũng Thơm, đặc sản
là bánh pía.
Mè láo, ôi sao thật
quá dòn.
Kế Sách
Vũng Thơm, con gái
đất giồng
Lai Miên, Tàu, Việt,
má hồng dễ thương
Kế Sách, cây trái đầy vườn
Du lịch sinh thái,
có cồn quốc gia
Sông Phụng, Nhơn Mỹ
không xa
Ba Trinh, An Hội cùng
là gần thôi
Quê nhà, thương lắm
ai ơi
Ai đi xin chớ, quên
ngưòi chốn xưa.
Thạnh Trị,
Quê em thật thanh
bình, THẠNH TRỊ
Dọc theo quốc lộ,
thẳng đưòng đi
Nhu Gia, Phú Lộc
ai còn nhớ
Điạ danh ytn đẹp, ít
nơi bì,
Ngã Năm
Sông Ngã Năm, chảy
dìa năm ngã,
Tui dí em, chắc có
lưong duyên
Mới gặp, đã thấy
thương liền
Chuộng ngưòi dân dã, (chớ)
thị thiền chẳng ham.
Xoài Cả
Nả
Về Đại Tâm, chợt
nhớ Xoài Cả Nả
Dân nơi nầy, luôn
quí bạn phương xa
Tình cảm đậm đà, và
khi tiễn khách,
Thưòng tặng “nả”
xoài ngon, để làm quà.
Hoàng
Diệu
Hoàng Diệu trường
tôi, tỉnh Sóc Trăng
Tư thục khá xưa, là
Trần Văn,
Trường tây nổi tiếng, vùng
sông Hậu
Có Tabert, và
Providence.