Nơi xứ ngưòi,
đâu màu
phượng đỏ
Tiếng ve sầu cất giọng nhỏ to
Mà sao lòng vẫn bâng khuâng
mãi
Nhớ lại ngày xưa, tuổi
học trò.
Hính ảnh năm nao mãi trong
đầu
Mỗi độ Xuân đi, hè
đến mau
Cả lớp nhôn nhao
lo chuẩn bị
Lưu bút ngày xanh
trao tay nhau.
Đến ngày
phát thưỏng, chuyện vui buồn
Không bnng
danh dự, mắt rưng rưng
Bạn được
xướng danh, vui hết lớn
Cha mẹ cùng chung
hớn hở mừng.
Nhưng rồi bè bạn luống bồi hồi
Hè về là lúc sắp chia
tay
Ai về ruộng rẩy, ai
lên tỉnh (1)
Cuộc đời, ngả
rẻ tính từ đây.
Màu hoa
phượng, nay không còn thấy.
Bè bạn, biết
giờ ở đâu dây
Dưói mồ
xanh cỏ, hay còn sống
Lưu lạc phương trời, bao
đổi thay.
Tiếng ve
quen thuộc của năm
nào
Hè rồi
sao chẳng chịu cất cao
Ngân vang
khúc nhạc trưa hè
nóng
Phượng đỏ, ngày
xưa nay thấy đâu
???
Hoài Việt.
(1)- Vào khoản 1955, hầu như tại Quận chỉ mở đến lớp Nhứt (tiểu học). Học
sinh có điều kiện lên tỉnh học Đệ thất (trung
học). Các học sinh “con nhà nghèo” có thể phải về ruộng rẩy, không có điều kiện
học lên... Như tỉnh Sóc Trăng, hiện hữu khá nhiều trưòng Trung học tư, đến 1957
Trưòng công lập Hoàng Diệu khai giảng và mở khóa thi tuyển vào năm 1957