Em có nghe bài ca Tây
Tạng
Đất rưng rưng, bông
tuyết rụng mù lòa
Khi chuông mõ đã trầm
trầm ai oán
Đất thần linh rờn rợn
bóng tinh ma.
*
Em có nghe bài ca Tây
Tạng
Gió núi lùa quạnh quẽ
những đền thiêng
Khi lệ chảy vào mênh
mông quên lãng
Nghe điêu tàn bưng
lấy vết thương riêng.
*
Núi buồn bã, núi mù
sương oan nghiệt
Những con người lầm
lủi lưu vong
Trời đất cũ bỗng dưng
biền biệt
Con ngựa già tắt thở
lúc qua sông.
*
Mời em nghe bài ca
Tây Tạng
Lửa bùng lên chấn
động tận tam thiên
Người về chưa, đồi
xưa trăng chưa sáng
Tâm linh hề! sừng
sững đến vô biên.
*
Khi thế giới bỗng
ngậm ngùi Tây Tạng
Em vẫn ngồi thắp nến
với đêm sâu
Tăm tối vây quanh
chập chùng mê sãng
Em vẫn ngồi và hát
với trăng sao.
Lý Thừa Nghiệp