Ngồi nhẩm lại đà bảy mươi có lẽ
Kiếp nhân sinh đã có vé chờ rồi
Môi mím chặt cố ngăn đôi dòng lệ
Mắt trộm nhìn từng tờ lịch đầy vơi
Xuân lại về, soạn chồng thơ đã viết
Nhớ khoản đời sao lắm nổi gian truân.
Một thời trai với ít nhiều oanh liệt
Sá gì đâu bao năm tháng phong trần
Quê hương đó, vẫn muôn trùng vời vợi
Rượu cạn rồi, sao chưa thấy mềm môi
Thân ly hương , ai nào đâu mong đợi
Ôi buồn thay, ôi một kiếp con người
Lòng mơ được như chồi non xanh lá
Tóc toàn đen thay sợi trăng u sầu
Lòng vẫn mãi một niềm tin sắt đá
Quê hương mình rồi sẽ hết thương đau
Ôi, gẩm chuyện đời hư hư thực thực
Biết bao người hiểu được cõi lòng ta
Kiếp lưu vong, chừng như là địa ngục
Đày đọa ta trong ngục tối tuổi già.
Cho
đồng hương Sóc Trăng, riêng cho
anh
chị tuổi đã về chiều. Hoài Việt.-2013