Thắm thoát nay đã tròn năm hai tám
Kể từ ngày tạm biệt xứ Sóc Trăng
Quê hương tôi, mênh mông đồng lúa vàng
Sao vẫn thương, vẫn nhớ từng tháng năm.
Nhớ ngày xưa, thời trẻ con quá quắt
Biết bao lần đứng lan can cầu quay
Chờ nước lớn đã đầy sông chuẩn bị
Nhảy “cái đùn”, nước vào mắt cay cay.
Ôi, chuyện ngày xưa, nay còn đâu nữa
Nào lạ chi cảnh thương hải tang điền
Cùng em Hoàng Diệu dệt mộng yêu đương
Chưa nắm tay, tim đã đập liên miên.
Ôi, tình yêu là muôn màu diệu tuyệt
Như trái chín đầu mùa ngào ngạt hương
Đi bên em, ngu ngơ không dám nói
Khi trong tim bùng cháy lửa yêu thương.
Nhà của em gần ngả ba An Trạch
Thời chiến tranh, nhưng cũng khá bình yên
Là lính chiến, mỗi lần được về phép
Môi em vẫn ngọt như lần đầu tiên.
Cùng bè bạn chèo xuồng về Kế Sách
Từ vàm Nhơn Mỹ, qua đến cù lao
Mặc hai đứa núp lùm cây trốn biệt
Đám bạn bè nào để ý gì đâu !!!
Qua Bãi Xàu, tôi về thăm quê ngoại
Kỷ niệm ngày xưa đâu dễ nào quên
Đến Vĩnh Châu, chợt nhớ mùi cải muối
Vườn nhản đầy bướm ong hút mật hoa.
Hai tám năm, Sóc Trăng ngày trở lại
Tóc đã hoa râm vẫn mãi trong lòng
Ôi, ngày xưa ấy dễ gì tìm lại
Bóng người xưa, nghe lòng buồn mênh mông.
(Bài thơ nầy,Hoài Việt xin phép họa lại thơ của một thi hữu Sóc Trăng.Thật vô cùng có lỗi vì đã không nhớ lại được tên tác giả). Bài thơ thương gởi đến các quí đồng hương Sóc Trăng, riêng cho các bạn là cựu học sinh Hoàng Diệu.
Hoài Việt