HỌA THƠ HOÀI VIỆT



VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
(Họa bài thơ ”Trở Về Quê Cũ”
của thi sĩ Nguyễn Bính)                                                     TRỞ VỀ QUÊ CŨ

Gần hai mươi năm, nay trở về                                    Đã đi mưòi năm nay trở về
Lòng như ấm lại chút tình quê                                   tâm tình tràn ngập bước đưòng quê
Ghé thăm trường cũ thời tiểu học                              Nghe sao náo nức khi còn trẻ
Bỗng nhớ ve kêu tiếng gọi                                      Níu áo theo cha buổi hội
Đứng đây mà lòng luống tơi bời                                 Một cơn khói lửa mấy tơi bời
Buồn thay, tất cả đổi thay rồi                                    Cảnh cũ làng xưa khác cả rồi
Chốn xưa, giờ sao xa lạ quá                                       Ngước mắt trông lên, trời cũng lạ
Nào còn ai nữa nhận ra tôi                                         Nhà ai đây chớ phải nhà tôi
                         Hoài Việt                                                                    Nguyễn Bính
      TÔI  ĐÃ VỀ ĐÂY                                    SAO CHẲNG VỀ ĐÂY
Quê tôi lắm vườn trái cây xanh                                 Ở đây vô số những trời xanh
Có những chàng trai thật hìền lành                           Và một con sông chảy rất lành
Cùng bao thiếu nữ trông xinh quá                            Và những tâm hồn nghe rất đẹp
Ôi, đẹp làm sao như bức tranh                                   Từng chung sống duói mái nhà tranh
Tôi đã về đây, đứng bên sông                                     sao chẳng về đây múc nước sông
Ruộng mút tầm xa đã cấy trồng                                Tưới cho những luống có hoa trồng
Mai đây mùa lúa vàng nở rộ                                      Xuân sang hoa nụ rồi hoa nở
Lả lơi theo gió mướt như nhung                                Phô nhụy vàng hanh với cánh nhung
             
              NHỚ XUÂN                                                  XUÂN VỀ
Rồi đã đến ngày vào cuối đông                                   Ủa,thấy Xuân về với gió đông
Biết bao hoài niệm mãi chất chồng                            Với trên màu má gái chưa chồng
Nhớ tết quê xưa buồn rười rượi                                 Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Quê hương vời vợi mỏi mòn trông                             Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trông
Nhớ nhiều thôn nữ đang xun xoe                               Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Trong nắng Xuân vế ánh vàng hoe                            Mưa tạnh trời quang nắng vàng hoe
Hồn nhiên, thông thả tươi cười nói                            Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Mong được cùng vui chung bước đi                           Gió về từng trân gió bay đi
Phóng mắt nhìn xa trên cánh đồng                             Thong thả dân gian nghĩ việc đồng
Nằm trên rơm mới êm như nhung                              Lúa thì con gái mượt như nhung
Trên không từng khúm mây lảng đảng                      Đây vườn hoa bưỏi hoa cam rụng
Ước chi được lượn theo đôi vòng                               Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng
Nhớ mùa Xuân ấy gặp một cô                                    Trên đuờng cát mịn một đôi cô
Khi theo mẹ tôi viếng cảnh chùa                                Yếm đỏ khăn thâm trẩy hội  chùa
Tự nhiên ngơ ngẩn như quên hết                                Gậy trúc dắt bà già tóc bạc
Mãi nhìn quên cả niệm nam mô                                  Tay lần tràng hat niệm nam mô
                            Hoài Việt                                                                     Nguyễn Bính

Một chút tâm tình:
Từ thời còn trai trẻ, có dịp làm quen với thơ văn ,tôi rất thích thơ của Nguyễn Bính,bởi nét dung di, mượt mà và đặc biệt  chủ để thưòng là tình yêu và tình tự quê hương. Tôi đã mạo muội ”họa” một số bài. Chỉ để thoã đôi chút lòng mến mộ, hoàn toàn không có ý gì khác. Rất mong được đồng hương chia xẻ, và Hoài Việt rất vui nếu những bài họa nầy giúp quý vị tạm quên đôi phút những buồn vui trong cuộc sống. Thân kính



 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual