CON TIM VỤNG VỞ RỒI - HAI SẮC HOA TI GON



CON TIM  VỤNG VỞ RỒI                                         HAI SẮC HOA TI GON
   (Thơ hoạ bài “Hai sắc hoa                                      ( tác giả: TTKH)
     Ti Gon “cuả TTKH)
                                                                                                  
Ngày ấy ngất ngây trao nụ hôn                      Một muà thu trước, mỗi hoàng hôn                                              
Mà nay  cay đắng với  đau buồn                    Nhặt cánh hoa  rơi chẳng thấy buồn
Và nay phận gái đành cam chịu                     Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Đoạn kết của bài học yêu đương                   Tôi chờ người ấy với yêu đương

Trời  hỡi, giờ sao quá lạnh lùng                                   Người ây thường hay ngắm lạnh lùng                                      
Như nhà hoang vắng nét rêu phong                             Giải đường xa vút buổi chiêu phong
Vì bởi quá yêu mà khờ dại                                             Và phương trời thẩm mờ sương cát
Càng nhớ càng sao thấy chạnh lòng                            Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng

Ngày xưa thề nguyện mãi yêu tôi                                       Người ấy thường hay vít tóc tôi
Tình yêu, ôi cả chuổi ngày vui                                           Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Giờ đây mắt đã khô dòng lệ                                                Bảo rằng “hoa dáng như tim vở
Người sao bội bạc thế thì thôi.                                           Anh sợ tình ta cũng thế thôi

Tuổi mới tròn trăng,em biết                                             Thuở đó nào tôi có hiểu
Tưởng tình mãi mãi chẳng chia ly                                      Cánh hoa tan tác của sinh ly
Em đã trao anh, không nghi ngại                                        Cho nên cười đáp: ”màu hoa trắng”
Ngây ngất cuồng say chẳng nghĩ suy.                                Là chút lòng trong chẳng nghĩ suy

Đau buốt tim tôi phận lỡ làng                                               Đâu biết lần đi một lỡ làng
Ngồi đây học lại chữ yêu đương                                          Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Như kẻ đui mù trong tù ngục                                                Người xa xôi quá, tôi buồn lắm
Hay giữa rừng sâu lạc mất đường                                       Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Hôm nay trời dịu sắp sang thu                                            Từ đấy thu rồi thu lại thu
Niềm đau ấp ủ tự bao giờ                                                     Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Muốn quên, khổ quá, làm sao được                                   Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Dù biết người ta đã hửng hờ                                               Người ấy, cho nên vẫn hửng hờ

Tôi vẫn ngồi đây giữa cuộc đời                                           Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời                                                 
Nào ai hiểu được cõi lòng tôi                                               Ái ân lạt lẻo của chồng tôi
Con tim biếng đập, lơi từng nhịp                                         Mà từng thu chết từng thu chết
Bởi liều độc dược của một người.                                       Vẫn dấu trong tim một bóng người

Rồi đây buốt giá chỉ mình tôi                                                Tôi nhớ lời nguòi đã bảo tôi
Thu đến rồi đi mãi xa xôi                                                      Một mùa thu trước rất xa xôi
Khóc tình đã vở, không thù hận                                            Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Chỉ khổ tim tôi vở vụng rồi                                                    Làm lỡ tình duyên cũ  mất rồi
                            Hoài Việt                                                                                


 Một phút tâm tình:

Từ thờ xa lắm lắm, hơn nửa thế kỷ qua. . cũng như quý bạn yêu thơ hầu như đều ‘mê’ thơ của TTKH,cho dù tên thi sĩ khá bí ẩn.Như bài “Hai sắc hoa tigôn” khá dài,khó nhớ ,nhưng chắc hẳn phải nằm lòng câu” Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,ái ân lạt lão của chồng tôi”. . Riêng cá nhân tôi, bên cạnh những vật vả buồn vui trong cuộc sống xung quanh, thỉnh thoảng cũng tìm về chút hưong xưa,và tôi đã “gồng mình” họa một số bài thơ . . Thân kính chuyển đến quý đồng hương, với hy vọng sẽ mang đến đôi  cái gật gù bên tách trà ,nhìn mưa rơi.Ôi, sao giống như ở quê nhà.! HV.



 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual