Mẹ mừng vui, con cất tiếng chào đời
Bầu sửa ấm, nầy đây cho con tôi
Bú đi con, thật no rồi hãy ngủ
Âu yếm nhìn, tay lắc nhẹ chiếc nôi.
Tháng ngày qua, mẹ xiết đổi vui mừng
Con biết bò, xong biết đi chập chửng
Môi bập bẹ. má, ba... ba... ngộ quá
Ồ, nhú lên rồi, kià hai chiếc răng.
Thấm thoát tới ngày mừng ăn thôi nôi
Ðơm cho đủ mười hai chén chè , xôi
Cúng bà mụ, xong bày ra nhiều món
Con chọn cây viết, là mẹ vui rồi.
Chờ đúng năm tuổi, dắt con đến trường
Nhớ
ngày đầu, níu áo chẳng chịu buông
“Học biết chữ, sau nầy không cực khổ
Như má ba, mưa nắng chốn ruộng đồng...”
Con càng lớn, sao càng không gần mẹ
Không thích nằm chờ được kể cho nghe...
Chuyện ngày xưa, những câu hò dân dả
Vỏng đong đưa xua cái nóng trưa hè...
Tuổi cập kê, hãy:”nghe nè con gái
Sẽ lấy chồng, về ở bên nhà trai
Tam tòng tứ đức, ngày ngày phải giữ
Công dung ngôn hạnh... luôn nhớ từng ngày”
Con lấy chồng... và từ đây không còn
Sớm tối bên nhau, me mẹ, con con
Vừa thầm mong,con một đời hạnh
phúc
Nhưng xa rôì, mẹ ngày tháng
héo hon.
Ôi! cuộc đời... một
chuổi dài “được, mất”
Người mẹ nào không
xiết đổi vui mừng
Mừng con lớn, lớn được
thêm MỘT TUỔI
CŨNG MỘT NĂM, CÀNG
ÍT DỊP GẦN CON.
Hoài Việt
(Kính tặng tất cả các bà mẹ Việt Nam, riêng cho mẹ
tôi, đã một đời hy sinh cho các con...
Buồn thật buồn. “Mẹ ơi, ước gì còn mẹ, để con gởi về từng tờ giấy trăm đô. Nhớ
ngày ấy, mẹ nghe nói và mơ ước được nhìn
tờ trăm đô, mà con thì... đi ở tù về, lo chén cơm còn chưa đủ, mẹ ơi. !!!”)