Một buổi
sáng sớm
Trời se
se lạnh
Lòng em
đang lạnh
Bỗng thấy
ấm hơn
Tim em
rộn ràng
Lòng như
hoa nở
Khi thấy
anh đi
Qua ngõ
nhà em.
Anh đâu
có biết
Em trong
khe cửa
Len lén
nhìn anh
Mỗi ngày
anh đi
Rồi một
buổi sáng
Không
thấy anh đi
Người ở
đâu nhỉ?
Có biết
em mong
Tim em bây giờ
In bóng hình ai
Mà người đâu biết
Em lặng lẽ nhìn
Con đường cuối phố
Bước chân anh còn
Mà anh ở đâu
Để em âu sầu
Bùi Bích Khê 67-74
Cảm hứng bài thơ Mai tôi đi Phan Trường Ân
Phan Truong An đã viết:
MAI TÔI ĐI
Mai tôi đi, không việc gì phải sợ (1)
Lại càng vui vì rảnh nợ trần ai
Bao nhiêu năm hiện hữu thế gian nầy
Thành bai, thịnh suy bao ngày lận đận.
Không phải sợ, nhưng mãi còn ân hận
Chí làm trai, nào đã được đền xong
Quê hương , ôi còn trong cảnh suy vong
Mà trách nhiệm có phần tôi trong đó.
Quê hương, mình sao bất hạnh vô cùng
Bị ngoại xâm, và bị cả nội xâm
Chinh chiến điêu linh, suốt mấy mươi năm
Đun đẩy tôi trở thành người lính.chiến.
Tôi vẫn biết, mình chỉ là hạt cát
Chuyện mất còn, chắc hẳn chẳng do
tôi
Mà nguyên nhận chỉ bởi một nhóm
người
Đã chè chén với miếng mồi đất
nước.
Họ tự xưng là những người thắng
cuộc
Chiến thắng rồi, đất nước được gì
đâu
Chiến thắng rồi, tổ quốc mãi chìm
sâu
Trong ngăn cách, trong đói nghèo
xơ xác.
Mai tôi đi, bỏ lại đống tro tàn
Trên mảnh đất còn quá nhiều đau
khổ
Bên thắng cuộc, gậm miếng mồi béo
bở
Đè lên đầu lên cổ mọi người dân.
Mai tôi đi, cần mở to đôi mắt
Lần cuối cùng nhìn đất nước Việt
Nam
Mảnh dư đồ tan tác bấy nhiêu năm
Qua bao cuộc thăng trầm
cùng thế sự
Mai tôi đi, với mong cầu đơn giản
Được ôm vào lòng, một lá cờ vàng
Lá cờ sẽ hòa tan cùng thân xác
Để muôn đời, tôi luôn có quê
hương.
Mai tôi đi, không việc gì phải sợ
Kiếp con người, ngắn ngủi như
giấc mơ
Trần gian nầy, cũng chỉ là cỏi
tạm
Đến rồi đi, nào ai muốn bao giờ.
Hoài Việt.
(1)_bài thơ MTĐ nầy được gợi hứng
từ câu đầu
trong bài thơ cũng mang tựa “Mai
Tôi Đ “
của tác giả P.Trường Ân (Phan Anh
Dũng)