Hôm nay tôi viết vài dòng ghi lại một chút cảm xúc của một
lần về Sóc Trăng. Lần nầy tôi được tháp tùng (đi ké) mấy anh trong BLL Hoàng Diệu Sài Gòn về Sóc Trăng chia buồn với gia đình anh Lâm Hồng Phúc HD 66-73,
tôi và Phúc cùng niên khóa, nhà ở ST thì cũng gần nhau.
Sáu giờ sáng ngày 2/6/2013, chúng tôi rời Sài Gòn thẳng tiến về
Sóc Trăng… trên xe đầy ấp tiếng cười, đũ thứ chuyện được khơi mào, nào kỉ niệm
của những lần đi làm thiện nguyện, những lần đi tìm bạn Hoàng Diệu của năm
nào!! chuyện của những lần hạnh ngộ giữa những người bạn trong và ngoài nước,
gặp lại nhau qua nhiều năm xa cách, tiếng cười vui xen lẫn những giọt nước mắt
mừng vui gặp lại nhau sao nhiều năm xa cách của những người bạn ngày xưa, rồi
chuyện những người bạn tiễn đưa một người bạn lần cuối, hoặc kể cho nhau
nghe về hoàn cảnh bất hạnh khó khăn của một người bạn khác… và bỗng
nhiên tất cả lại im lặng, cái im lặng nầy có thể được hiểu như là một
cách để chia sẻ niềm đau mất mát một người bạn, hay im lặng để mỗi người trong
chúng tôi đang suy tìm một cách riêng của mình, phù hợp với mình để chia sẻ, để
giúp bạn khó khăn, bất hạnh của mình chăng !! Tới Cần Thơ là tôi
bắt đầu nôn nao, rạo rực cái cảm giác khó tả bằng lời được… mỗi một người
đều có một một cảm xúc khác nhau khi được trở về nơi chôn nhau cắt rún của
mình. Người thì muốn ngắm nhìn cái thay da đổi thịt của Sóc Trăng
!! người lại muốn tìm một góc phố, một con đường ngày xưa in đầy kỉ niệm
của tuổi học trò… lúc nầy thì chúng tôi bắt đầu hỏi nhau về tin tức của người
bạn nầy, người bạn khác có còn ở Sóc Trăng không? Riêng tôi thì muốn nhân
chuyến đi nầy tìm gặp Cẩm Chương và “ Dũng Đạo” vì từ ngày họp nhân kỉ niệm 55
năm thành lập trường cho tới họp mặt HD 66-73 tại Sóc Trăng vừa rồi, tôi không
thể về dự và tôi vẫn không thấy hai bạn nầy về họp mặt.
Chuyện từ Sài Gòn về lại Sóc Trăng, rồi dần dần
chuyển sang tới bên Mỹ, lúc nầy tôi buột miệng nói với Vạng là Hồng Nhan HD
68-75 bên Mỹ đã về VN, hôm nay cũng có về Sóc Trăng nữa, Vạng liền
hỏi tôi có số ĐT bên VN của Hồng Nhan không? Tôi cho số, Vạng bấm
máy gọi liền, sau vài câu thăm hỏi, một điểm hẹn gặp nhau đã hình
thành; mà chắc chắn là nơi đó sẽ đầy ấp tiếng cười và nhiều kĩ niệm thân
thương tuổi học trò sẽ được trao cho nhau, tình cờ hạnh ngộ nhưng sẽ không kém
phần nồng thắm. Việc đầu tiên khi về tới Sóc Trăng là chúng tôi rủ nhau ghé
thăm trường Hoàng Diệu, đến trường khoảng 11 giờ trưa, đúng vào giờ nghỉ trưa,
nên chúng tôi cũng chẳng gặp ai, tiếc nhất là chẳng nhìn được những tà áo
dài với một màu trắng, trắng tinh khôi rất đẹp ! rất ngây thơ !
mà ngày xưa và cho mãi đến tận bây giờ vẩn là nguồn cảm hứng bất
tận cho biết bao nhiêu Thi sĩ Học trò và nhiều thế hệ nam sinh trường Hoàng Diệu,
biết bao nhiêu anh chàng phải ra ngẩn vào ngơ với tà áo ấy, nhìn lại
trường xưa biết bao kỉ niệm lại tràn về, lòng mình hết sức bồi hồi… bạn nầy
nhắc chổ nầy trước kia là nhà xe, chổ kia là thư viện, hồ sen… cây Phượng vĩ
ngày xưa vẩn còn ở sân trường, vẩn những cánh phượng hồng ấy, từng mùa hè đi
qua lặng lẽ đưa đón nhiều thế hệ học sinh rời xa mái trường… đi khắp mọi
nơi, tôi chợt nhớ lại một kỉ niệm thật đáng cười cho tuổi học trò thật
tinh nghịch, lúc ấy thầy Vịnh làm Hiệu Trưởng, thầy rất nghiêm khắc,
nhiều thằng bị phạt lắm…và rất ít thằng chịu hiểu cho Thầy vì tương lai
của học trò, nên Thầy phải nghiêm khắc như vậy; thế là !! chẳng biết làm
thế nào để trút bỏ bực tức của mình ((cho đến bây giờ mới biết là vô lý) nên cả
bọn thường rủ con thầy Vịnh ra chỗ vắng rồi hè nhau mà nhéo lỗ tai thằng nhỏ,
đúng là hơi ác một chút, hơi vô lý một chút, cũng đáng trách lắm nhưng
học trò mà… nếu không như thế thì làm sao mà được ban cho câu nói “nhất
quỷ, nhì ba, thứ ba học trò “
Mấy anh trong BLL Sài Gòn nhắc lại tượng đá ông Hoàng Diệu đặt ở
sân trường là do các anh cùng nhau đóng góp làm từ những năm trước, Tượng được
làm bằng đá rất tốt nên trãi qua thời gian dài mà vẫn còn đẹp, có lẽ một phần
là do công sức gìn giữ của nhà trường và các thế hệ học sinh đàn em Hoàng diệu.
Chúng tôi cùng nhau chụp vội vài bức ảnh kỉ niệm rồi bắt đầu đi đến nhà Hoàng
Mai cho kịp giờ đã hẹn. Đến nơi thì nhóm của Lực, Minh, Mai, Chuôn, Sơn,
Võ… đã đông đủ, chúng tôi tay bắt mặt mừng, thăm hỏi nhau xong Hoàng Minh
mời vào trong nhà, bàn tiệc đã sẵn sàng, toàn là đặc sản Vĩnh Châu do Lực mang
về, nhờ bàn tay khéo léo của những nàng Nữ Sinh Hoàng Diệu U 50
xinh đẹp ( Chuôn, Mai, Tú, Trí Hiền..) chế biến. Ở đây tôi cũng gặp gia
đình HN từ Mỹ về thăm quê hương hay nói đúng hơn là ngày “ vinh quy bái tổ” của
hai con trai cưng của Cần và Nhan. Minh thì lúc nào cũng vui, vừa gặp tôi
thì anh chàng nầy liền phán cho một câu rất ấn tượng “nhà nầy không tiếp đàn
ông “ sao lạ vậy; ở đây bạn nam đông hơn bạn nữ, mà không
tiếp đàn ông là sao hả trời, tôi thắc mắc và được Minh giải thích với một lý do
hết sức dễ thương, dễ cười và quá ư là Logic (đối với chúng tôi )
Riêng Lực gặp lại lần nầy thì hơi đen… hơi ốm một chút, có
lẽ bị tôm cá ở Vĩnh Châu nó vật mấy tháng nay, hình như công việc của Lực
rất bận, nhưng tính Lực thì ham vui và rất nhiệt tình với bè bạn
nên, anh chàng nầy thu xếp thời gian mà về Sóc Trăng hôm nay, miệng thì cười
tươi chào mời, tay thì cầm máy hết quay phim rồi đến chụp hình… và không
cần chờ quá lâu, Lực liền tuyên bố lý do… lúc nầy mình mới biết hôm nay
nhóm 68-75 tổ chức sinh nhựt cho Kiệt “ hiệu trưởng đầu bạc” và nhân tiện mừng
gia đình Hồng Nhan vừa từ Mỹ về chơi, đồng thời đột xuất họp mặt với CHS
Hoàng Diệu từ Sài Gòn về… đúng là 3 trong 1.
Qua vài câu chào hỏi Cần ông xã HN nói là đã biết tôi qua
những bài viết trên diễn đàn Hoàng Diệu (chắc là Cần dể nhận ra tôi vì bài viết
của tôi luôn làm cho Bà Xã của Cần phải bỏ nhiều thời gian mà sửa ) Lúc nầy thì
HN lo lăng xăng bưng bê thức ăn, phụ với các bạn mình tiếp đãi bạn gần,
bạn xa. Thật tình mà nói, tôi không tìm được ở HN một chút “nét “ xa lạ
của một Việt Kiều, lúc nầy ở HN tôi chỉ thấy một nét hòa nhập rất
tự nhiên của một người bạn ở xa về cùng vui chơi với những người bạn học
ngày xưa mà thôi, cái tự nhiên hòa nhập chung vui của những người bạn cùng
thời, cùng vui chơi với nhau, không thể nào tạo được, nếu chúng ta thiếu
mất cái chân tình, khung cảnh lúc nầy tôi thấy rất giống với ngày xưa khi bè
bạn cùng nhau vui chơi trong những lần cùng đi thăm nhà bạn ở Vũng Thơm, đi
chơi ở vườn táo Sóc vồ, vườn dưa Đại Tâm, hay cắm trại ở
trường. Không khí lại càng vui khi có những câu pha trò rất là “
bạt mạng” của Hoàng Minh mà nếu không “ bạt mạng” thì đâu phải là Hoàng
Minh !! Hoàng Mai cũng không chịu kém, khi luôn trả lời bông đùa với bạn mình
hết sức vô tư, không ai ngờ rằng chúng tôi đều ở tuổi gần 60 cả rồi ! Lực thì
tranh thủ uống với người nầy sang người khác vì phải từ giả sớm về Vĩnh
Châu do công việc còn đang chờ quá nhiều, trước khi đi anh chàng nầy còn dặn dò
hết sức chân tình, anh em ở lại phải giải quyết cho hết hai chai rượu thuốc
cùng với tép rang, tôm luộc, ba khía và mấy cái lẩu thập cẩm cá… mà Lực mang về
từ Vĩnh Châu.
Uống nhiều, cười nhiều, ăn nhiều, chụp hình nhiều… và gói ghém
vào trong lòng rất nhiều tấm chân tình, nhưng rồi ! chúng tôi vẫn phải nói lời
chia tay ( mặc dù rất tiếc) với các bạn 68-75 ở đây, vì lúc nầy
nhóm Hoàng diệu 66-73 do Thắng, Liêm, Hào vvv..vv đang ĐT liên tục hối thúc về
chổ đám tang nhà Phúc, lo xong chuyện chia buồn với Phúc, sau đó chúng
tôi sẽ nhân tiện, họp nhóm 66-73 ở Sóc Trăng và Sài Gòn tại quán Hưng.
Trước khi về đây, tôi đã ĐT cho nhiều bạn 66-73 còn
ở Sóc Trăng hẹn nhau ở nhà Phúc cùng chia buồn với gia đình Phúc, nên lúc
nầy có Lý Lái ( từ Kế Sách ra) Cẩm Chương… Đại Lượng, Đức Thắng, Hiếu Liêm… đã
chờ sẵn, mặc dù tối ngày hôm qua các bạn nầy đã đến chia buồn cùng Phúc rồi,
chúng tôi nhóm 66-73 ở Sài Gòn vào thắp hương, chia buồn với Phúc xong rồi
cả nhóm cùng đến quán Hưng.
Mặc dù không đầy đủ nhưng đây là lần đầu tiên hai
nhóm 66-73 ở Sóc Trăng và Sài Gòn chúng tôi gặp được nhau
đông nhứt, uống được vài ly tôi nhắc Hiếu Liêm có tìm được “ Dũng Đạo “ không ?
hình như bây giờ “ Dũng Đạo” sống rất khép kín, tự ti nên rất ít khi giao tiếp
với bạn bè, Simon liền chở Liêm đi chở Dũng đến, ngày xưa Dũng có tiếng
học rất hay và tính rất hiền, thế là Trung Cương chuyên gia đặt tên của lớp
tôi, liền đặt tên cho Dũng là “Dũng đạo” thế là từ đó Dũng có thêm
một tên ngoài khai sinh. Lần nầy chúng tôi tìm thêm được Văn Cẩm Chương, Nguyễn
Anh Dũng sau 40 năm không gặp, biết bao nhiêu kỉ niệm được nhắc đến. Chuyện
không đâu vào đâu cả, nhưng mỗi kỉ niệm vui buồn nào được nhắc đến
thì mọi người đều tham gia đóng góp hết. Người quên kẻ nhớ thế là nẩy sinh ra
chuyện tranh luận, tranh luận để giành phần trí nhớ của mình là tốt, là
đúng, mỗi người một ý, nói chung là lung tung không đầu không đuôi, nhưng cái
chính là được cười, được uống cùng nhau… La Hào bây giờ uống rượu mạnh hơn xưa
rất nhiều, “ Dũng Đạo” hôm nay quá vui cũng uống rất khá, Simon, Lượng thì hát
rất hay, có một điều khiến tôi rất tâm đắc là tất cả chúng tôi, dù mổi người một
hoàn cảnh sống, điều kiện kinh tế khác nhau nhưng trong chúng tôi không ai quan
tâm đến chuyện ấy, điều chúng tôi quan tâm nhất lúc nầy là làm sao mình và bạn
đều vui, chúng tôi đã tạm gác lại cái ưu tư, phiền muộn của cuộc sống, chúng tôi đến và vui với
nhau như những người học trò của ngày xưa, khung cảnh ở đây giống như một lớp
học ra chơi của mấy chục năm về trước. Tăng hai của chúng tôi gần chấm dứt,
thì Tuấn lại rủ cả nhóm tiếp tục đến quán 252 làm thêm tăng ba. Mặc dù
hơi mệt mỏi nhưng nghĩ lại mình rất ít khi có dịp đông đủ như vầy thế là tăng
ba lại bắt đầu.
Chúng tôi cứ thế mà uống mà hát, mặc sức tâm tình cho thỏa lòng
những người bạn lâu ngày mới gặp, Thắng thì kè kè máy chụp hình ghi lại những
hình ảnh thân thương nầy, mọi người đều liên tưởng đến giờ chia tay sắp đến,
nên chúng tôi liền bàn bạc với nhau nhiều chương trình họp mặt tiếp theo
của chúng tôi trong thời gian tới, hầu gắn kết với nhau hơn nữa trong
tuổi già còn lại. Lại hứa hẹn với nhau sẽ tìm thêm nhiều bạn cũ nữa, hứa
dành cho nhau nhiều thời gian hơn nữa, nhưng thời gian của chúng tôi còn quá
ít, Thiên đề nghị trở về nhà Phúc thêm một chút rồi về Sài Gòn.
Đến nhà Phúc lúc nầy đã là 20 giờ, gia đình lại mời ăn cháo gà,
từ trưa tới giờ uống đũ loại bia rượu nên Thiên và Simon đề nghị ra tiệm” Hải Quốc”
mua một chai rượu Tây về uống, thế là những thằng bạn chúng tôi lại giải
quyết thêm một chai rượu Tây, gần nhà Phúc ngày xưa có nhà bảo sanh Khánh Hưng,
chỗ nầy khi còn đi học thì Nguyễn Văn Thuần ở trọ tại đây, lại có dịp
nhắc đến chuyện Thiên chọc Thuần và bị rượt chạy vòng vòng trong sân trường,
bạn bè chúng tôi lại nhắc chuyện xưa, nhắc những kỉ niệm quá thân thương
của thời còn đi học, nhắc hoài nhắc mãi, hình như ai cũng sợ sẽ không còn dịp
nào khác để mà nhắc nữa…!!! Thời gian thì mãi trôi… không dừng lại được.
Đến 21 giờ chúng tôi phải chia tay nhau để về Sài Gòn, bịn rịn
quyến luyến nhau cách mấy thì cũng phải chia tay, trên xe về Sài Gòn tự nhiên
chúng tôi đều im lặng, có lẽ mỗi người trong chúng tôi muốn im lặng để
nén niềm vui nầy vào tận đáy lòng, hay xâu chuổi, nối kết lại, tất cả kỉ niệm ngày xưa của mỗi người bạn với nhau, thành một góc tuổi thơ bình yên, êm ả
của một đời người, niềm hạnh phúc của ngày hôm nay… kỉ niệm của ngày hôm
nay sẽ là vĩnh cửu trong lòng của chúng tôi.
Tôi lại thầm nghĩ sao thời gian sao đi qua mau quá, ước gì thời
gian của ngày hôm nay là 48 giờ hay dài hơn nữa đi, cho chúng tôi
sống với những kỉ niệm êm đềm, ngây thơ của những ngày còn đi học dưới mái
Hoàng Diệu Sóc Trăng, cho chúng tôi thêm vài giờ ấm áp vui vẻ bên nhau, hay là
mình trở lại Sóc Trăng nhé !!! nhưng…
Về đến Sài Gòn là 2 giờ sáng của ngày 3/6/2013, tôi vội viết vài
dòng cảm xúc về lần hạnh ngộ nầy chỉ với một mong muốn duy nhất là chia sẻ
với anh chị em niềm vui nầy với chúng tôi. Tôi chúc cho tất cả anh chị em đồng
môn, đồng hương đều sẽ có những ngày Hạnh ngộ vui như
thế.
Nguyễn Thành Khánh HD 66-73