Giận thay những đứa bạc tình
Trách chi những kẻ bỏ mình mà đi,
Tiếc thương nào có được gì
Muốn đi, mặc xác chúng đi cho rồi.
Tên đầu tiên là đồ tồi,
“Tóc đen”
bỏ trốn khi tôi gội đầu.
Thằng thứ hai, lạ gì đâu
“Làn da
rắn chắc”, trỗ màu nhăn nheo.
Tên thứ ba, chạy mất tiêu,
“Sáng
trông đôi mắt”, nay đều hom hem.
Lủ thứ tư, càng tức thêm
“Hàm răng
rắn chắc”, rụng, rêm hết rồi.
Thêm đứa nữa, cũng bỏ tôi
“Cái lưng
ngay thẳng”, tới hồi lom khom.
Tụi thứ sáu, càng nhẫn tâm,
“Ðôi chân”
chệnh choạng, phải cầm gây đi.
Nó thứ bảy, chẳng trách chi
“Ðầu óc
minh mẫn”, nay thì tối om
“Ðệ thứ tám, cũng trốn luôn
“Giọng nói
sang sảng”, chẳng còn nữa đâu
Miệng lưỡi nay cứ thều thào
Thêm thằng thứ chín, càng rầu quá đi
Nói ra, thiệt cũng thấy kỳ
Bao năm sớm tối vui vầy có nhau
“Con ơi”, con bỏ đi đâu
Hồi trẻ, một phút ... gật
đầu nghe theo.
Bây giờ, càng lúc
càng teo
Lại thêm da thịt nhăn nheo
hết rồi.
Ác chi, thằng “CON” của tôi
Giờ bảo, mầy chẳng nghe lời,
là sao???
“Nó” đi, khiến tôi quá. . đau,
Muốn ... yêu, chẳng biết làm
sao hỡi trời
Nghĩ đời, mà chán
cho đời
Bạc tình chi thế, những
người của tôi !!!
Tặng
riêng các bạn già.
Tú Cù