Ruộng bậc thang MÙ CĂNG CHẢI
Sao lại nhớ quê mình thăm thẳm lạ,
Xứ nhỏ mà tràn mộng ước bao la !
Chưa bao giờ hòa bình ngự được lâu,
Chiến tranh treo trên đầu dân lầm khổ !
Thương nước mình giàu đẹp biết bao nhiêu,
Thiên nhiên ưu đãi tài nguyên không thiếu.
Khí hậu điều hòa thăng hoa đất sống,
Bao lơn dài vờn sóng cả Biển Đông.
« Hòn ngọc biển Đông » luôn luôn cải tiến,
Cần cù tự cường tự lập tự do.
Lịch sử oai hùng vẻ vang văn hiến,
Mơ ước hòa bình tránh mọi chiến tranh.
Nghìn năm thuộc Tàu, với Pháp trăm năm,
Hai nội chiến cắt đôi qua vĩ tuyến.
Hai ý thức hệ trong cùng một nước,
Cộng sản Tự do đối thủ chủ quyền.
Thống nhất rồi vẫn còn chia rẽ,
Cuộc vượt biên dài khắp cả năm châu.
Trong ngoài nước khác biệt nhau giới trẻ,
Càng lâu dần mất gốc trở bàn tay.
Tiếng thuần Việt, «quốc ngữ » ta độc đáo,
Đưa văn hóa gần thế giới đàn anh.
Tổ tiên ta há từng bước đấu tranh
Tìm tự do sang qua Nôm thoát Hán.
Vị trí tuyệt vời khí hậu gió mùa,
Kho báu trời cho, mồi ngon của lạ
Cuốn hút xâm lăng, chiếm hữu, chiến chinh,
Hậu quả nay, chưa nếm được hòa bình !
Thế giới ơi, hãy tỉnh thức nhanh đi,
Bao nước nhỏ sẽ dần dần mất dấu.
Cả nôi văn hóa văn minh cổ đại,
Biến luôn theo kẻ bá chủ toàn cầu !
Cô Trần Thành Mỹ