Bức họa của nữ họa sĩ Bé Ký
Mẹ là ai đối với con
hỡi mẹ,
Mang thai con trong chín tháng mười ngày.
Dòng sữa nóng tạo hình hài con trẻ,
Sống trọn lòng cho đến lúc xuôi tay.
Con lớn lên lo âu thêm chồng chất,
Mẹ âm thầm theo dõi bước chân nai.
Luôn sẵn sàng làm tấm chắn bờ vai,
Tha thứ hết bao lỗi lầm lớn nhỏ.
Tấm lòng sao mà bao la rộng mở,
Mặc đau buồn khổ cực chẳng than van.
Hạnh phúc của con nhịp tim hơi thở,
Một bóng mờ đúng lúc tỏa hào quang.
Chẳng lo chi nghĩ mẹ luôn sống khỏe,
Không bao giờ già, thần trí như xưa.
Thưa thớt thăm nom bận rộn gia đình,
Mẹ hiểu suốt tấm lòng con của mẹ.
Là dòng suối nguồn yêu thương bất tận,
Con lặn hụp trong núm bọc tình thân.
Ai không nhớ
những ngày thơ nhỏ dại,
Lời nói ru quyện mãi chẳng hề phai.
Nay lớn lên mới thấm thía bồi hồi,
Số phận rủi may cơ trời ai thấu.
Không con chưa phải là tròn trách nhiệm,
Con đầy nhà chắc hạnh phúc lên ngôi?
Cuộc sống người như cây sậy cây lau,
Biết rạp mình để tự phất vươn mau.
Cũng phải chịu cảnh mưa giông bão tố,
Cuối cùng rồi cũng tàn rụi kiếp đời.
Mẹ thường sống hết lòng vì con trẻ,
Không kể công giận ghét lắm buồn phiền.
Thời gian qua chẳng màng chi sức khoẻ,
Chỉ mong con sống xứng đáng con người.
Khác nhau là quan niệm
về cuộc sống,
Vì tình con nên mẹ ít
viễn vông.
Mẹ ý thức con là con
của mẹ,
Đối với con mẹ duy
nhất trên đời.
Cô Trần Thành Mỹ