Hoài Việt
Quê Sóc Trăng, một chiều
tôi trở lại
Sau bao ngày nơi hải ngoại xa xôi
Cuốn hút theo cùng vận nước nổi trôi,
Bỏ lại sau lưng một thời tuổi trẻ
Tôi nhớ mãi những ngày còn thơ ấu,
Cùng người thân xuôi ngược dọc theo sông,
Dòng Hậu Giang, ôi trời nưóc mênh mông
Đưa tôi đến, nơi vùng quê Long Phú
Từ quê nội, tôi về thăm quê ngoại
Lịch Hội Thượng,đầu mùa mưa lai rai
Un phân bò, dụ bọ rầy bay đến
Bắt mang về, làm xe chạy, máy bay.
Có những ngày, theo cậu đi Bãi Giá,
Biển trời mênh mông, và đầy nắng gió
Nhưng được bù vào, sao lắm cá tôm
Bửa nào về, cũng cái bụng căn to!
Rồi đến tuổi, tôi trở thành”ngưòi lớn”
Không có gì hãnh diện, ngon lành hơn
Mang đồng phục quần xanh và áo trắng
Làm học sinh đệ thất tỉnh Sóc Trăng
Rồi lớn lên, tôi là ngưòi lính trận
Sau được về phục vụ tại quê nhà
Hết Kế Sách, lại vòng qua Mỹ Tú
Rời Ngả Năm, đến Thạnh Trị,Cổ Cò
Chiến cuộc tàn, tiếp theo là tù tội
Cồn Cát, cù lao Dung lúc ấu thời,
Nơi tôi sống những ngày đầy kỷ niệm
Nay trở thành trại giam lũ chúng tôi
Quê Sóc Trăng, một ngày tôi trở lại
Bạn bè thân, tìm lại con mấy ai
Đã nằm xuống, hay sống đời viễn xứ
Không khóc mà sao mắt chợt cay cay !