Tùy bút của Ngọc Ánh
Đứng đâu đó trên thành phố lạ, nhìn mưa
giăng bốn bề êm ả. Hạt mưa nhẹ nhàng rơi trong dòng xe hối hả
của buổi sáng đầu tuần, hạt mưa trên đất nước “người dưng” thanh thản
đến lạ lùng mà sao lòng mình xót xa, ướt lạnh khi biết tối hôm qua
mưa đã biến vài thành phố quê mình bỗng chốc thành trở thành dòng
sông, thành thác lũ với bao nổi uất ức phẩn nộ tuôn trào.
Mà đâu phải mới mưa hôm qua, mưa từ mấy
mươi năm trước, từ “Mùa xuân trên thành phố HCM quang vinh”
ra rả trên loa phát thanh phường sau tháng 4/75 đáng ghét kia kìa đã khiến người ta muốn điếc mà
không được điếc.
Cơn mưa xối xả tối qua ở bên kia nửa
vòng trái đất đã khiến trái tim tôi thấm lạnh như thể mình cũng đang
dầm trong bùn hôi cống thúi không biết sẽ té ngã xuống ổ voi ổ gà lúc
nào. Cái cảm giác đói, lạnh, lo âu, trông ngóng và cả sự sợ hãi của
kẻ dầm mưa trong cơn “hồng thủy” không thể lội ngược dòng để vào nơi
chốn an toàn.
Thương quá Sài Gòn, thương quá Việt Nam
của tôi.
Như người khách lạ đi tới đi lui trong
những thành phố mênh mông của nước Mỹ, buổi sáng đứng bên này sông
Potomac của Maryland nhìn sóng nước bập bềnh trong mưa thu nhè nhẹ, bên
kia bờ là Virginia sương khói mông lung, cảm nhận sự thanh bình yên
tỉnh, dù cách đây mấy ngày có lẻ tẻ vài cuộc tấn công của bọn
khủng bố điên cuồng quanh NY, NJ..
Mà có sá gì đâu với nước Mỹ kiên
cường này, ví như cây bằng lăng tróc vỏ không hề hấn chi, những đứa
trẻ vẫn chơi đùa trên bãi cỏ hồn nhiên trong trẻo, những dòng người
vẫn trôi trên con phố đông vui.. Sự thanh bình có “bảo kê” và được đóng mộc bằng niềm tin vào một đất nước
có Dân Chủ và Tự Do được viết bằng chữ hoa.
Dòng
sông nào cũng trôi biền biệt, chợt nhớ sông Vàm Cỏ và mấy
chuyến phà ngang của miền Tây năm cũ, nhớ cây cầu bắt qua sông Bến
Hải sơn nửa xanh nửa vàng trên vĩ tuyến phân chia Nam Bắc hơn nữa thế
kỷ trước mà lòng chợt tiếc nuối đắng cay. Ờ phải chi đừng có chiến
tranh xương máu tương tàn, đừng có những cuộc Nam tiến xâm lược ngu ngốc thì có đâu dâu bể tang thương như
bây giờ. Nam Bắc Triều Tiên, Đông Tây nước Đức ... Cơm ai nấy ăn, nhà ai
nấy ở thì cũng thanh bình vậy, Việt Nam nhỏ xíu trên bản đồ thế
giới mà lắm chuyện đau lòng, đất nước có mấy ngàn năm văn hiến mà
bây giờ không dám tự hào mình con Rồng cháu Tiên, bởi lòng tự trọng
bị xói mòn, nhân phẩm bị biến chất theo dòng thác cách mạng XHCN
xanh đỏ đổi màu của sự giả dối, tham lam và vô cảm của một thiểu
số người dốt nát mà cứ tưởng mình là vĩ đại, đủ tài đức nắm vận
mệnh quốc gia để rồi độc đảng độc quyền cai trị đất nước ngày càng
thụt lùi thảm hại, bởi lòng tham vô đáy mạnh ai nấy quơ quào cấu xé
để nhét đầy túi danh lợi, bất chấp đạo lý, nghĩa tình, thẳng tay
đàn áp bóc lột, hà hiếp dân nghèo khốn khổ đến bước đường cùng.
Hơn 40 năm rồi, những đứa trẻ lớn lên có bao nhiêu kẻ trở thành người
tử tế, sống lương thiện đàng hoàng bên cạnh rừng biển xác xơ? Không
phải ngẫu nhiên mà người ta nuối tiếc Sàigòn ngày tháng cũ, người
ta nhắc về những bài học thuộc lòng trong sách Công Dân Giáo Dục của
miền Nam trước 1975, một hệ thống giáo dục đầy nhân bản và lòng bao
dung để nuôi dưỡng những hạt mầm vươn lên. Không huyền thoại để trở
thành Phù Đổng thì cũng là rừng cây đứng thẳng kiêu hùng, những mầm
non thời đó đâu cần “yêu Bác”, đâu cần hư cấu hình tượng
dối trá “ Lê văn Tám tẩm xăng giết giặc”, đâu cần khát máu
kiểu bài toán “ mỗi ngày bộ đội giết bao nhiêu tên giặc
Mỹ?”.
Thế
hệ chúng tôi đã lớn lên như thế đó, hồn nhiên, chân thật và lòng tử tế
được giáo dục từ lúc còn chập chửng đi.
Dĩ nhiên chế độ nào , xã hội nào cũng không hoàn
hảo, nhưng chắc chắn một điều trong thời buổi đó không nhiều loại lưu manh côn
đồ nhan nhản đầy đường như bây giờ, nay họ sẳn sàng giết người chỉ vì những va
chạm nhỏ nhặt, trong khi bọn trẻ thản nhiên quay phim cảnh đánh đấm dã man của
bạn bè trước sân trường với nụ cười vô cảm của thú nhồi bông.
Vì đâu nên nổi?
Đất nước đã đến hồi mạt vận rồi sao mà lũ kên
kên hoang dã vẫn mãi tồn tại giữa phố phường, để chờ rỉa xác những con người
sống mà như đã chết mấy mươi năm trong mỏi mòn sợ hải, loại ác điểu ăn không từ
một thứ gì khiến cho quê hương như thân cây héo hắt, mục ruổng bên trong, chỉ
cần cơn gió nhỏ là đổ nhào bất lực.
Cơn mưa ngày hôm qua như đất trời cuồng nộ, nước len lỏi giữa những con hẻm tồi tàn của khu nhà ổ chuột, nước cuồn cuộn băng qua mọi ngỏ ngách trong thành phố, sóng nước vỗ bờ trên đại lộ tựa dòng sông phân nhánh chông chênh, như thể mưa chui lên từ mặt nhựa đường loang lở, từ hố cống tanh nồng, từ những con kênh đen ngòm rác rưởi. Mưa từ lòng đất mưa lên!
Cơn mưa xa xôi ngàn dặm mà sao làm rát mặt, lạnh lòng những kẻ tha hương? Lại nhớ bâng quơ về thời tuổi nhỏ hồn nhiên với "cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp", hay chút mộng mơ "mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ". Buổi sáng đầu thu đứng thanh nhàn bên bờ sông Potomac của thành phố mới vừa quen, bỗng nôn nao chạnh nhớ nhà, lòng chợt ao ước ngây ngô muốn mang một chút mưa bình yên "từ trên trời rơi xuống" ở đây, để đem về thả lên những cánh đồng khô hạn, những khu rừng ngập mặn, những dòng sông sắp cạn nguồn của miền Tây, mưa cá mưa tôm tươi ngon đổ đầy trên bờ biển miền Trung điêu tàn, cho dân mình hết khổ. Và đã ước thì cũng ước cho đều, ước cơn mưa acid đổ trên mái nhà lộng lẫy của những tên vô lại, bất nhân, hèn với giặc ác với dân.