(vọng
cổ) Thơ
& Nhạc: Hoài Việt
Lý
chiếu chiều
Trời
chiều. . . mây trắng bay về đâu
Phương
trời xa. . . Cho tôi gởi lời thương nhớ
Mẹ
tôi đã bao năm dài
Tôi
vẫn luôn mong hoài
Mong
về bến bờ quê hương
Nơi
xa, mẹ đang mong chờ. . . .
Vọng
cổ 1/-
Ai đã từng là khách ly hương mới biết
cảm thương tâm tình người viển xứ. . ., mới biết xẻ chia tâm sự buồn vui khi Tết
đến Xuân . . về. . .
(2) Xuân ly hương, càng cảm thấy não nề
Tết
viễn xứ thêm trăm bề ngao ngán
Nước
biển Thái Bình , lai láng bao la
Đã
chia cắt quê xa dịu vợi
Nơi
xa xôi đó, mẹ già đang mong đợi
Qua
bao Xuân rồi, khắc khoải mòn hơi
Mà
đứa con yêu, mãi phương trời xa cách. . .
Vọng
cổ 2/-
(12) Vì thời cuộc, con phải rời tổ ấm
Bỏ lại quê hương, biết mấy năm dài
(2) Vui sướng gì đâu, đất khách quê người
Mẹ ơi, đất Mỹ , đông nầy lạnh quá
Thêm nổi nhớ mong, nào ngăn được lệ rơi
Nhớ bóng mẫu thân gầy gò còm cõi
Ngày tiễn con đi, chẳng nói lời chi
Vì khi xuống ghe, biết có gì là chắc
Mẹ mãi dùng dằng, chẳng muốn con đi. . .
Ngâm thơ (truyền cảm)
Con thương mẹ cả một
đời kham khổ
Từ
khi đàn con mới tuổi còn thơ
Ơn
sinh thành chưa bao giờ đền đáp
Mà
ngày nay lại ngăn cách đôi bờ.
Xuân lại về, con như mơ sống lại
Không
khí sum vầy của mấy ngày Xuân
Mẹ
cùng con ngồi canh nồi bánh tét
Ấm
áp thay bên ánh lửa bập bùng
Đêm
nay bên lò sưởi nhòe ánh lửa
Khi
ngoài trời bông tuyết trắng bủa vây
Vắng
mẹ già, sao tìm được nơi đây
Chút
hơi ấm cửa ngày Xuân đoàn tụ
Vọng
cổ 5/-
Mẹ ơi, con nhớ lại ngày xưa mỗi lần Tết
đến, cả nhà đoàn tụ đủ đầy cười vui rạng rỡ. . . , ôi hình ảnh thân thương sao
đáng nhớ vô. . cùng.
(2) Từng đêm mẹ khéo tay lo nướng bánh phồng
Rồi cùng quây quần uống trà thưởng
thức
Người
thường vò đầu cất tiếng mắng yêu(sl)
Mẹ
đã già, đang thèm một đứa cháu
Ra Tết
nầy, lo kiếm vợ cho mau
Hai mấy tuổi rồi, chớ nhỏ
nhít gì đâu
Bao chuyện ngày xưa, tưởng
như mới hôm. . nào(xề)
Vọng cổ
6/-
(12) Ôi
tàn nhẫn vô cùng, sức nặng của thời gian
Đã đè lên lưng mẹ, còng
thêm theo năm tháng
Mỗi
lần nghe phôn, con nhận ra từng tiếng
Yếu ớt thì thào, ngắt
khoản thiếu hơi
Vì xúc động đau buồn,
cùng cạn rồi sức lực
Thân xác héo hon, khổ cực
trăm. . bề. . (xề)
Con thèm khát được quì
bên gối mẹ
Người khẻ đưa tay, vò đầu
thằng con trẻ
Dù thời gian rắc lên tóc
tôi nhiều muối trắng
Nhưng với mẹ hiền, con
mãi là đứa trẻ thơ. . .