Đừng hỏi tại sao trời mưa hay nắng
Bốn mùa hằng năm xoay mãi không ngừng
Mây vẫn bay tuyết trắng chẳng giờ ngưng,
Hoa trái muôn hình vạn màu khác biệt.
Đừng hỏi tại sao tình
người tráo trở,
Làm khổ nhau đâu ích lợi
làm gì.
Khiêm tốn hơn một chút
mất đâu chi,
Mỉm cười tí thắp lên bao nguồn sống.
Đừng hỏi tại sao da
màu xám trắng,
Nào cao nhồng lùn xịt
mập ù nu.
Có phải chăng do định mệnh vĩnh hằng,
Chuyện thiên cơ thâm
sâu ai hiểu thấu !
Đừng hỏi tại sao Thần tình yêu nhỏ,
Cupidon đùa trêu lại lắm trò.
Chia hay buộc bốc đồng theo sở thích,
Chuyện trần ai sao thấu chuyện trên
trời.
Đừng
hỏi tại sao Mưa Ngâu rỉ rã,
Trời
cũng buồn nên nước mắt vắn dài.
Cơn
thịnh nộ sấm sét vang kinh hãi,
Như
lòng tham tàn ác của giống người.
Đừng hỏi tại sao sinh bệnh lão tử,
Ai chọn cho mình đời sống mình đâu.
Phận duyên may hay bất hạnh ai từ,
Chuyện đã đến mới ngộ ra định mệnh.
Đừng
hỏi tại sao Trời cao không thấu,
Tin có Trời mà chẳng biết là Ai.
Không
thương nhau dù biết đó là sai,
Chẳng
tự trách mà than thân trách phận.
Trả lời sao những điều vô biên ngạn,
Chuyện vô thường huyền bí thậm thâm
sâu.
Cuộc đời người thật ngắn chẳng dài
đâu,
Hoài công chi những suy tư lạc lõng.
Quá
khứ tuy cần qua không trở lại,
Tương
lai đâu đảm bảo trước điều gì.
Hiện
tại dù vừa quá khứ tương lai,
Vẫn
khắc sống luôn kiện toàn không dứt.
Ai cnẳng biết trần thế là cõi tạm,
Vì Tử thần đâu tha mạng người phàm.
Còn Thiên đường Địa ngục ở chốn nao?
Sao không cố chọn con đường thanh
thản.
Đánh
cuộc đi là có Đấng Tối Cao,
Vì
niềm tin như thể một chiếc phao.
Trước
nhất ta thắng cái ta khó trị,
Thắng
được mình mọi việc khác hạnh thông.
Đưng hỏi nhiều mà tập hành động đi,
Quyết bền chí luôn tiến lên phía
trước.
Sống là cuộc chiến trường không ngưng
nghỉ,
Con người trần ai cũng thế như nhau.
Cô Trần
Thành Mỹ