Hải ngoại không hẳng là
thiên đường, hầu như ai cũng biết thế vì sự văn minh. vật chất đầy đủ... và cũng không mấy ai thấu hiểu chúng nếu không trải nghiệm. Mơ ước được cuộc sống
hải ngoại là tâm niệm của nhiều dân Việt, muốn con cái có gia đình xứ xa hay
con gái mình có tấm chồng phương xa
để được hưởng chút thiên đường ấy, cho dù biết bao bài học mà con cái mình phải
trải qua từ cuộc sống là phải tranh đấu với những khó khăn, đầu tiên là ngôn ngữ
và hòa nhập...
Cha mẹ hay người thân nào
không thấu đáo sự thật cuộc sống phương xa thì muốn con cái mình lao vào cái gọi
là ‘thiên đường hải ngoại’, bằng mọi giá, dù cho con
cháu mình phải sống với người không bình thường hàng ngày trong cuộc sống, đó là
những người có căn bệnh thời đại phổ biến ngày nay gọi là ‘ bệnh trầm cãm’ do thất bại, không
thành công, thiếu thốn ngôn ngữ nếu xung quanh chỉ là những người bản xứ không
cùng tiếng nói… phải sống trong vỏ óc nhỏ bé của mình, suy nghĩ cục bộ giữ sự bảo
thủ, cố chấp khó thay đổi, không tiếp xúc nhiều công việc xã hội… rồi dần khép
kín và không tiếp xúc ngay cả những người xung quanh mình vì không đủ điều kiện…
Vì thế người hải ngoại trở về Việt
Nam muốn người thân hay con cái mình cưới được vợ đẹp, xinh xắn thường để che
lấp sự bệnh hoạn ấy không cho người trong nước biết được. Cũng có trường
hợp ngay cả gia đình các cô gái hay bản thân cô gái ấy biết cũng không sao, vì
nghĩ đơn giản bệnh này không nguy hiểm khi tiếp xúc thì các cô không từ chối được
lấy tấm chồng ‘ Việt kiều’ với đám cưới rình rang nở mặt nở mày dòng họ, vì các anh chàng Việt kiều này khi gặp các cô gái đều
chỉ có thái độ vui vẻ và hạnh phúc, không có biểu hiện bệnh lý nào đáng gọi là
nguy hiểm, vì với mấy anh được có cái đám cưới linh đình như thế không thể nào nghĩ sẽ xảy ra trong đời mình.
Thế nhưng thực tế trớ trêu, khi trở về với cuộc sống hiện tại họ phải trải qua nhiều năm chung sống khổ đau vì gặp phải ông chồng bệnh hoạn. Vì bản chất bệnh hoạn ấy sẽ lấn chiếm hằng ngày vào tâm tư vợ con mình, đối xử rất bệnh hoạn với vợ con mình chỉ có vợ họ mới hiểu và đối diện được thực chất của cuộc sống thiên đàng mà ai cũng hoang tưởng.
Thế nhưng thực tế trớ trêu, khi trở về với cuộc sống hiện tại họ phải trải qua nhiều năm chung sống khổ đau vì gặp phải ông chồng bệnh hoạn. Vì bản chất bệnh hoạn ấy sẽ lấn chiếm hằng ngày vào tâm tư vợ con mình, đối xử rất bệnh hoạn với vợ con mình chỉ có vợ họ mới hiểu và đối diện được thực chất của cuộc sống thiên đàng mà ai cũng hoang tưởng.
Khi trở về nước chắc chắn
rằng mấy anh phải có một danh sách cùng hình ảnh photoshop đủ loại của tất cả
các cô gái đẹp gần nhà, cùng xóm, cùng trường... Bệnh tình mấy anh cũng không
còn trong thời gian ngắn ngủi hạnh phúc, vì vướng phải bệnh này mà được cưới vợ
đẹp mấy anh sẽ hí hửng ngay, không biểu hiện khó chịu bệnh hoạn gì cả nên ai ai
cũng chẳng nghĩ gì khác ngoài cái mác Việt kiều.
Các cô mai mắn có tấm chồng còn có
thể làm việc dù bệnh hoạn, các cô chỉ việc sanh con chăm sóc các con mình, dù
chồng mình bất thường trong cư xử phải chịu đựng mà không dám trãi lòng cùng ai
?! Nếu mở miệng được thì còn mai mắn, chắc chắn rằng sự ‘đỗ vở’ không tránh khỏi từ tác động gia đình, người
thân hay bạn bè, còn không thì cứ ngậm miệng mà khóc lóc than trời sao cho mình
phận bạc?! Khi tự mình phải gánh vác mọi việc, chắc chắn rằng ngàn vàng khó khăn phải
trải qua, ngậm đắng nuốt cay biết phải mở lòng cùng ai?! Mấy ai hiểu mà giúp được
mình?! Cuộc sống con người chỉ quan tâm duy nhất đó là ‘tiền tài danh vọng’ khó buông
ra. Họ chưa xong thì sao lo cho mình.
Có mấy ai lấy chồng hải
ngoại lại hạnh phúc trọn vẹn?! tất cả đều là bài học, bài học từ Ông Trời cho ta,
trải qua bài học cần sự ‘thức tâm’. Sự
tham lam nào cũng phải trả giá, bài học của mọi người là cần trở về
với chính bản thân mình, sống thật với mình, đừng mang cuộc sống xung quanh
ra làm trò đùa khi mình vẫn còn trong sự lẩn quẩn ‘tiền tài danh vọng’
để được xung quanh biết đến. Đừng đem bản thân mình so sánh xung quanh, hãy tập
cho mình lối sống yêu thương chính bản thân mình, khi ấy sẽ thấy rằng mọi việc
xung quanh ta là ảo ảnh và sự tạm bợ.
Xã hội cũng nên quan tâm hơn những người mắc phải căn bệnh này, gia đình là chỗ dựa duy nhất, hãy nghĩ rằng những người xa lạ phải chịu đựng hoàn cảnh mà chúng ta biết được khi họ mang lại sự đau khổ cho vợ con họ, liệu gia đình những anh chàng mang căn bệnh này có thấy hạnh phúc gì chăng khi không nói ra sự thật này?!
Xã hội cũng nên quan tâm hơn những người mắc phải căn bệnh này, gia đình là chỗ dựa duy nhất, hãy nghĩ rằng những người xa lạ phải chịu đựng hoàn cảnh mà chúng ta biết được khi họ mang lại sự đau khổ cho vợ con họ, liệu gia đình những anh chàng mang căn bệnh này có thấy hạnh phúc gì chăng khi không nói ra sự thật này?!
Nhà không sạch còn nhiều
việc cần phải sắp xếp nó, phải biết thu dọn nó, hãy lo cho chính bản thân mình,
hơn là nhàn rỗi chạy theo cái ảnh ảo xung quanh. Chuyện mình chưa xong lại lo
bàn tán chuyện xung quanh mình.
Có mấy ai trong vạn sinh
linh này biết trở về với chính mình?! Khi ra đi liệu ta mang
theo ta được gì ngoài một bộ đồ dính thân ta ?! chỉ hơn khi ta ra đời không gì
dính thân. Trở về với chính mình tự
nhiên ta thấy vui hơn yêu đời hơn, và sự bình yên trong tâm rồi thấy rằng cuộc
sống chỉ là tạm bợ, vì ngoại cảnh không còn là màu sắc để ta phải chạy theo một
cách mù quáng thiếu sáng suốt.
Snowynguyen Winter 2015