Ai về thăm lại vùng biển đảo,
nhìn nắng chiều phai bãi đá xưa.
tháng 4 xanh thẳm trời quê ngoại
rộng nẽo đường trăng ngợp bến bờ !
bên ấy mùa này mây trắng lắm,
có giàn hoa giấy đỏ đơm bông.
lầu xưa đổ nát cùng năm tháng,
bóng ngoại vào ra, tóc như bông
bên ấy mùa này trời nóng lắm,
cơn gió nam cuồng đốt cháy da
sỏi bỏng dưới chân chai vết sạn,
lưng trần sạm nắng đón ngày qua
bán đảo xa vời nơi nhà ngoại,
ngày thơ mòn mõi ngóng trông cha !
bước chân ứơc hẹn còn đi mãi
mẹ khép ngày xanh: đợi người xa !
và như con nước quên bờ cũ,
cha đã không về lại bến xưa...
sớm biết tủi buồn từ thuở bé,
lòng đau nhìn mẹ tuổi sang mùa !
bên ấy có còn ngôi trường xưa,
trên đồi cỏ cháy lộng gió mùa,
và cây sầu đông trơ trụi lá,
đứng nhìn đám bạn nhỏ vui đùa
ngôi trường heo hút sao nghèo quá,
tiếng kẻng sáng chiều bốn bận đưa
vang vang theo gió chiều tan học,
bước nhỏ qua cầu ngại nắng mưa
cầu gỗ chênh -vênh giữa biển trời
con đường độc đạo thật chơi vơi
tuổi thơ trãi bóng trên đường sõi,
những bước đầu tiên học vào đời !
bên ấy có còn những buổi trưa
tiếng võng ru em kẻo kẹt đưa
giọng hát trĩu buồn trong gió nóng,
xóm nhỏ chìm vào giấc ngủ trưa
rồi như tỉnh giấc khi chiều xuống
bến cảng bừng lên đón thuyền về
ngư phủ gát buồm neo bến vắng
đèn sáng nhà ai đợi người về.
vằng vặc trong tôi mùa trăng cũ,
nằm võng sân nhà tiếng muỗi ve
bà ngoại xoa đầu và kể chuyện:
bao nhiêu cổ tích... giữa đêm hè
huyền thoại trăng sao của một thời,
bà tôi ươm cấy thuở lên mười
dù nay qua hết bao trời lạ,
quê ngoại riêng tôi: một góc trời !!!
Đá Xanh France