CHƠI CHUNG

                              

                                                  CHƠI  CHUNG (P-1)
                    Nhà nàng ở cạnh nhà tôi (1)
                    Biết bao kỹ niệm, một thời ấu thơ
                    Buồn ơi, người ấy bây giờ
                    Nghìn trùng xa cách, đôi bờ đại dương.

                    Hai ngươi  cùng học chung trường
                    Từ thuở còn bé, tắm truồng dươí sông
                    Chúng tôi thường hay chơi chung
                    Vì còn con nít, nên không biết nhường

                    Khi thua nước mắt nàng tuôn
                    Còn bị chọc tức, nàng hờn giận tôi
                    “Nhớ nhen, tui hỏng thèm  chơi
                    Từ giờ đừng có rủ, mời người ta”

                    Tôi cười thích chí”khà khà”
                    “Lêu lêu mắc cở ai mà thèm chơi”
                    Nhưng rồi chẳng giữ đưọc lời
                    Chỉ vắng một bửa, lòng ôi quá buồn

                    Rồi bỗng nhiên, có một hôm
                    Nhìn nàng sao thâý... khác hơn ngày thường.
                    Rồi từ đó,tôi luôn luôn
                    Chơi gì thì cũng biết nhưòng nàng ta

                    Lần chơi u hấp trước nhà
                    Ôm nàng chẳng muốn ... buông ra chút nào!!!
                    Đôi tay thấy lạ làm sao
                    Nghe như ấm ấm, thiệt sao lạ kỳ

                    Xong  lớp nhứt, lên tỉnh thi
                    Đậu vào đệ thất, nàng thì không may
                    Nàng, tôi đành tạm chia tay
                    Chỉ còn gặp lại, những ngày về quê,

                    Nàng nay, đã để tóc thề
                    Trông sao”thấy ghét”, nên về thưòng hơn
                    Rồi bổng nhiên, thấy . . thương  thương
                    Trao tay “móc nghoéo”, thề nguyền cùng nhau.
                                    CHƠI CHUNG (P-2)
                    “Chơi chung đến lúc bạc đầu”
                    Thì ra, hai đứa yêu nhau mất rồi!!!
                    Nhưng mà... cũng tại ông trời
                    Thương chi cho lắm, để rồi chia xa

                    Cuộc đời như giấc nam kha
                    Hợp tan, mưa nắng như là chiêm bao
                    Bảy lăm, nổi trận ba đào
                    Thương điền, tang hải, buồn sao là buồn

                    Thôi đành phải xa quê hương,
                    Bao năm xa cách, biết còn nữa đâu
                    Rồi bỗng nhiên có lẽ nào...
                    Một bà tóc bạc, trông sao giống nàng

                    Nhanh chân, tôi bưóc đến gần
                    Gặp nhau nhưng vẫn bâng khuâng trong đầu
                    Cẩn thận quan sát hồi lâu
                    Trông kỹ, chẳng thấy ông nào kề bên

                    Nén xúc động, khẻ gọi tên
                    Nàng như ngờ ngợ, chắc quên tôi rồi
                    Bốn mưoi năm, hai phương trời
                    Không ngờ gặp lại, xứ ngưòi  lạ thay

                    _”Hiên giờ “em” sống với ai. ?
                    Cháu nội cháu ngoại, cùng vài đứa con?’
                    -“Tui nay sống một mình ên,
                    Phần anh,thì có mấy con với bà.?. “

                    -“Em ơi, hỏi chi xót xa
                    Tui  thì... cũng giống như ... là em thôi,
                    Chắc là cũng bởi ý trời
                    Thời gian qua quá nửa đời mênh mông,

                    Chơi chung ngày ấy nhớ không?
                    Tim tôi như ngự giữa vòng lửa yêu
                    Ngoài kia, trời đã xế chiếu
                    Bốn thập niên chứa ít nhiều buồn vui.
                                                                     Hoài Việt (Jan 26,2015)
                                                                              

                   

         
                    

 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual