...Tôi đã rời
khỏi Việt Nam cùng với 30 người, vào một đêm tháng 4, đó cũng là ngày Sinh Nhật
của tôi, ngày 20 tháng 4. Buổi chiều đã xuống, tôi đang ở trên một chiếc ghe để
đợi ra thuyền lớn, và tôi đang ở tận Cà Mau, miền đất cuối cùng của quê
hương.
Mặt trời sắp
tắt, dòng sông thật yên lặng, sóng vỗ thật nhẹ vào mạn chiếc ghe. Mầu nước đục,
đầy phù sa quen thuộc, ghe thuyền qua lại trên dòng sông nhỏ cuộc đời nơi đây,
mang một vẻ thật bình yên, khác hẳn với lòng tôi đang mang đầy sóng gió!
Tôi, chị tôi, và
em gái đã phải sống tại một ngôi nhà của một người xa lạ nơi Thị Xã Bạc Liêu,
để đợi chuyến"vượt biên" sẽ khởi hành vào tuần sau. Tuần lễ đó, đối
với tôi, thật dài. Trong nhiều ngày, tôi đã tự hỏi vì sao tôi phải ra đi, vì
sao tôi phải bỏ lại tất cả: Cha Mẹ yêu quý, ngôi nhà thân thương, bạn bè dấu
yêu và một tình yêu rất êm đềm, dễ thương của thời mới lớn, như hai câu thơ mà
Anh ấy rất thích và vẫn thường hay đọc cho tôi nghe:
Cho em đó, mối tình anh
nho nhỏ,
Mùa Nắng vàng, tình cũng
đẹp như thơ
Anh ấy cũng đã “vượt
biên” và kể từ ngày đó, chúng tôi đã không còn gặp lại nhau nữa, cho dù chỉ là
một lần sau cuối! Nếu đó là Mối Tình Đầu
của tôi…thì Tình ơi, Tình đã bay xa, và tôi ở lại với bao ngậm ngùi, thương nhớ.
Từ nay là mãi
mãi chia xa, bao nhiêu tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc,
đầy mộng mơ, với những dấu yêu của tình cảm đầu đời, đã qua rồi, và tôi sẽ không
bao giờ tìm lại được, vì tất cả chỉ còn là "Kỷ Niệm", lớp lớp kỷ
niệm, trùng trùng kỷ niệm…mà giờ đây chỉ còn là những giấc mơ trong trí tưởng, và
anh thì đã xa khuất nơi nào! Vậy mà sao tôi vẫn mong có được một ngày, một ngày…như
những câu thơ mà một nhà thơ nào đã diễn tả thật sâu xa ý nghĩa của những từ ngữ
"Chờ Mong" và "Gặp Lại"…
“Như cánh chim trời xa trở lại,
Buồn vui một thoáng đã dâng đầy,
Hồn quyện vào trong hàng ngói cũ,
Những bờ rêu nhạt thoáng mưa bay”
Nhưng tôi đã không
bao giờ gặp lại Anh nữa! Từ đây chỉ còn
lại ánh mắt và nụ cười của anh, vẫn ở mãi trong tôi, là vùng ký ức dịu dàng,
cho dù trãi qua bao nhiêu ngày mưa, tháng nắng, vẫn êm đềm…với bao nhung nhớ đầy
vơi !
Mảnh Bằng Cấp Tốt Nghiệp của Trường Đại Học
Sư Phạm Cần Thơ, tôi đã ngắm nhìn nó rất nhiều lần và biết rằng từ đây, mình sẽ
không thể sử dụng nó như một Hành Trang để vào Đời được nữa! Ước mơ của Ba Mẹ tôi
đã hoàn thành, tôi đã là một Giáo Sư Trung Học, nhưng rồi…tôi lại không thể nào
đứng trên bục giảng để làm một Cô Giáo nhỏ với các em học trò như mong ước giản
dị của mình được. Ngôi trường Trung Học, lớp học, và những học
trò của tôi trong những ngày tháng “thực tập” , tất cả đã xa rồi, mà vòng tay tôi
quá nhỏ nhoi đã không thể nào giữ lại được, chỉ vì tôi phải rời bỏ quê hương
cho dù lòng chẳng chẳng đành lòng !!!
Có phải đây là điều mà người ta vẵn gọi là “những điều không đóan trước’’, và tôi chỉ
có thể cúi đầu, chấp nhận theo “Định Mệnh”, như nhà thơ Trần Phượng Vũ đã diễn
tả trọn vẹn nổi niềm, và để cho tôi cảm thấy xót xa đến tận cùng:
"Là cả Trường
yên vắng lặng rồi,
Và tôi thương
nhớ bóng xa xôi,
Cho xin sách vỡ
ngày xưa đó,
Giấu kín ngàn
năm giữa cuộc đời!”
Trời đã sẫm tối, tôi ra trước ghe nhúng
nước chiếc khăn tay mà Mẹ tôi đã cho, tôi muốn mang theo chiếc khăn ướt với chút
nước của dòng sông quê nhà. Tôi nghĩ mình rồi sẽ đi rất xa, thật xa …dòng sông này,
sẽ là dòng sông cuối cùng của quê hương,
và dòng nước này, sẽ là dòng nước cuối cùng mà tôi còn có thể nhìn thấy
được…nhưng rồi bổng nhiên, chiếc khăn tuột khỏi tay tôi, và trôi đi…tôi nhìn
theo chiếc khăn, lòng ngẫn ngơ, biết đâu chiếc khăn sẽ nhờ dòng nước đưa trở về
quê nhà của tôi, gặp lại Ba Mẹ của tôi, còn tôi…tại sao tôi lại phải ra đi
? Và làm sao tôi có thể trở về?!
Nước mắt tôi rơi trên mặt nước, dòng sông vẫn
lặng lẽ trôi…tôi đã gọi thầm hai tiếng “Ba Mẹ ơi”, và tôi như thấy được hình
ảnh Ba Mẹ tôi đã nhạt nhòa trước mặt… Tôi ra đi, bỏ lại tất cả, Cha Mẹ già nua, bỏ lại quê hương,
bỏ lại bạn bè! Biết đến bao giờ tôi sẽ
trở lại chốn xưa… tim tôi đau, lòng tôi khóc, những giọt nước mắt thật xót xa và
nổi nhớ thương Cha Mẹ rạt rào …
Nếu như dòng sông này rồi cũng sẽ đỗ ra biển,
như những đứa con rồi sẽ quay về bên mái ấm gia đình, bên cha mẹ kính yêu…thì tình
yêu thương của tôi đối với Cha Mẹ tôi sẽ vẫn luôn ở lại nơi quê nhà, vì tim tôi
vẫn luôn hòa cùng nhịp đập với Ba Mẹ tôi, vì tôi đã ra đi và trái tim ở lại.
Đêm đó, sau khi chuyển sang ghe lớn, thuyền
chúng tôi đã chạy đến Hải Phận Thái Lan, những tưởng là sẽ đến được bờ biển nước
Thái như ý muốn, nào ngờ đâu, đầu máy tàu bị hư, tàu không nổ máy, mà lại trôi
lênh đênh trên biển. Ban ngày, trời rất
nóng có lúc tôi thấy Mặt Trời như đổ lữa. Đêm đã về, và đêm đó, tôi vẫn nhớ đêm
mà ghe chúng tôi gặp Hải Tặc Thái Lan, chúng
chặn ghe lại và dùng dao búa để hăm dọa chúng tôi. Cảnh cướp bóc vẫn hiện rõ trong trí nhớ…chúng
tôi có thể bị giết chết dễ dàng bởi những cây dao dài, những chiếc búa lớn, nếu
như những tên cướp biển muốn giết chúng tôi…Cảnh tượng kinh hoàng này, tôi thật
không thể diễn tả hết được. Lúc đó, dường
như Thần Chết đã đến rất gần, rất nhanh,
”Cầu xin Ơn Trên hãy cứu giúp chúng con!”, chúng tôi đã cầu nguyện, và đó là điều duy
nhất chúng tôi có thể làm được trong lúc đó !!! Tôi vẫn luôn tin vào Sự Nhiệm Mầu
của Ơn Trên…và những tên cướp biển, sau khi đã lấy được vàng bạc, nữ trang quý
giá, chúng đã bỏ đi, một điều rất may mắn
là tất cả phụ nữ trên thuyền đều được an toàn (nhờ Ơn Trên đã che chở
cho chúng tôi, và có lẽ nhờ chúng tôi đã dùng lọ nồi của những chiếc nồi nấu
cơm trên ghe để thoa lên mặt cho lem
luốt, nên bọn cướp biển thấy dơ bẩn, ghê
gớm quá và nhờ vậy, chúng tôi đã không bị bọn chúng làm bậy).
Chúng tôi đã mất đi phương hướng, con thuyền
vẫn trôi trên mặt biển…khi đêm xuống, trời rất lạnh. Tôi nhìn lên và tự hỏi, sao bầu trời quá cao
và quá đen như vậy? Mặt biển thì càng
đen tối hơn và đầy đe dọa …Con thuyền của chúng tôi, giống như một chiếc lá, quá
bé nhỏ và úa tàn, liệu chiếc thuyền này còn có thể nào chịu đựng nổi những cơn
giông bão và những ngọn sóng lớn hung tàn của biển cả? Rất nhiều lần, dường như Cái Chết và Sự Sống
đã không còn khoảng cách, không còn sự khác biệt nữa…
Chúng tôi rất đói, rất khát, trí óc dường
như đã rất mông lung…Chỉ còn biết khi mặt trời lên, đó là một ngày lại đến, để
rồi đêm tối sẽ về…Và đã bao nhiêu ngày rồi, tôi cũng không biết nữa…Chiếc ghe vẫn
nổi trôi trên mặt biển, chỉ có biển cả và bầu trời. Trời, Nước thì cao rộng,
bao la, mà con thuyền của tôi thì lại quá bé nhỏ, mong manh…Và trong đêm nay,
trên chiếc thuyền tả tơi, nhấp nhô trên mặt
biển Đông, tôi đã nhớ lại ngày xưa, vào mùa Hè, Ba Mẹ vẫn đưa chúng tôi
đi chơi Biển Vũng Tàu, và trong những tháng ngày hạnh phúc đó, với tôi, biển
rất đẹp và thơ mộng…Còn bây giờ, tôi sợ lắm, sợ vô cùng vùng biển xa lạ và đầy
bất trắc này!
Biển ơi, biển đang cưu mang chúng tôi bằng
chiếc thuyền nhỏ lênh đênh, nổi trôi vô vọng trên mặt biển lạnh lùng này, hay là
chúng tôi đang chết dần mòn và đang chìm dần vào tận cùng của vực thẩm đại dương
tăm tối kia ???
Nhiều ngày sau đó, chúng tôi không còn thức
ăn, nước uống, chúng tôi cũng không còn
hy vọng được cứu thóat nữa…thì bổng nhiên, vào một ngày, chúng tôi thấy được một thuyền đánh cá Thái Lan, tôi nghĩ rằng lần này, chắc là sẽ chết vào
tay bọn cướp biển, bởi vàng bạc và nữ trang đâu còn nữa để chúng có thể lấy đi
mà tha cho mạng sống???
Nhưng rồi, Ơn Trên đã cứu giúp chúng tôi, và
điều may mắn đã đến, chúng tôi đã gặp được "Ân Nhân", người chủ chiếc tàu đánh cá Thái Lan, chẳng những
đã không cướp của hại người, mà lại còn giúp đỡ đưa chúng tôi an toàn qua khỏi
"Vùng biển Cá mập" kinh hoàng nơi Vịnh Thái Lan !
Sau đó vị Thuyền Trưởng đã
chỉ dẫn phương hướng để vào được Thái Lan, lại còn cho thức ăn, nước uống, giúp
kéo chúng tôi chiếc ghe đến gần bờ biển Thái, vì vào lúc đó Chính Quyền Thái
Lan đã ngăn cấm không cho các thuyền đánh cá Thái cứu người Việt Nam trên Vịnh Thái
Lan… Và theo hướng gió thổi một ngày kia, khi Trời vừa rạng sáng, đột nhiên, chúng
tôi thấy được bờ biển Thái Lan, rất gần, và là bến bờ thật sự, chúng tôi thấy
được rõ ràng, rất rõ ràng, là mặt đất, là cây cối, chứ không phải là những
"Ảo Tưởng” (về đất liền) mà chúng tôi vẫn mơ thấy nhiều ngày trước đó!
“Xin cám ơn Ơn Trên, cám ơn Chúa, Phật, và
tất cả các Đấng Thiêng Liêng đã phù hộ cho chúng tôi”!
Buổi sáng hôm đó, trời mưa, mặt tôi đẫm ướt
và tôi cũng không biết đó là nước mưa hay nước mắt của tôi, những giọt nước mắt
mừng vui khi biết rằng mình được sống sót sau một cuộc Hành Trình đầy gian khổ…Và
ngày hôm đó, tất cả chúng tôi đã được “Tái Sinh”, một trang mới của cuộc đời chúng tôi đã bắt đầu.
Sau 12
ngày kinh hoàng trên biển cả đầy sóng gió, nhưng với lòng cương quyết sống còn,
và Sự Độ Trì của “Ơn Trên”, chúng tôi đã được cứu thoát và bình yên trên đất Thái,
nơi trại Tị Nạn Leamsing. Hai tháng sau,
ngày 20 tháng 6 năm 1980, chúng tôi đã đến Canada với sự Bảo Trợ của Chính Phủ.
Từ nay, cuộc đời
mới đã bắt đầu, như thế nào…tôi vẫn chưa biết trước được. Nhưng điều quan trọng là tôi biết là mình sẽ
phải bắt đầu lại tất cả, và con đường trước mắt, dù có gian truân, nhưng vẫn còn
có Cơ hội và Hy vọng. Hy vọng một ngày
không xa, sẽ gặp lại Ba Mẹ yêu quý của tôi.
Nếu như Mặt Trời vẫn luôn mọc ở Phương Đông, thì hy vọng gặp lại hai người
thương yêu nhất đời tôi vẫn luôn là Ánh Bình Minh cho một ngày mới, để cho tôi vẫn còn có được niềm tin về một ngày Đoàn Tụ Gia Đình.
NGÔ THỊ XUÂN
NGA – Viết lại cuối mùa Đông 2006 – Toronto - Canada