Năm bốn mươi lăm Mẹ nuôi tằm dệt vải
Cùng trai phố thị kết nghĩa Tào Khang
Con chào đời bên cạnh dòng Hậu Giang
Quê Ngoại thân yêu đậm đà nhân nghĩa
Vẫn còn nhớ khoảng thời gian thơ dại
Tàu Pháp bắn không phân biệt dân lành
Gia đình trốn trong khu vườn lá xanh
Tránh viên đạn vô tình gây thương tích
Rồi Tây đốt nhà cột cháy thành than
Lại dựng xây từ những cảnh điêu tàn
Tràn sức sống đời này qua đời khác
Đất phì nhiêu lúa trĩu hạt chín vàng
Bảy mươi lăm
Gia đình có ba người đi cải tạo
Mẹ tảo tần gồng gánh chuyến thăm nuôi
Mái tóc đen chớm pha màu sương khói
Dầu nghiệt ngã không nản chí buông xuôi
Ngày mai nắng ấm thanh bình
Về bên gối Mẹ trọn tình nhớ thương .
Đỗ thị Minh Giang