Con người sinh ra lớn lên
rồi phải chiến đấu với cuộc sống, cho sự sinh tồn, lo toan tính toán mọi việc,
lo cho gia đình con cái, sự xa hoa cho sự sống của mình.
Mấy ai lo cho sự an yên của
tâm hồn, bình an thanh thản ra đi trong thanh nhẹ, mỗi con người sinh ra chạy
theo tập quán động loạn của cuộc sống chiến đấu sinh tồn với nó, mà từ bao
nhiêu nghìn năm chưa thể thay đổi, chẳng mấy ai biết rằng mình từ đâu đến đây rồi
ra đi phải đi về đâu ?
Cái sống đã có và không
chuẩn bị cho ngày ra đi, ai cũng sợ sự sanh ly tử biệt, mà không bao giờ nghĩ rằng
ta sanh ra lớn lên già nua và bệnh hoạn rồi ra đi với hai bàn tay không, để lại
sự nuối tiếc cho xung quanh mình, tâm sự buồn cho những người ở lại. Nếu chúng
ta hiểu rằng con người sống trong định luật của Trời định, sanh lão bệnh tử
không ai có thể tránh được, vậy mà chúng ta hiểu nó, nhưng vẫn phải chạy theo
cái giả tạm mà thực chất con người có hồn và xác, đó là ánh sáng từ thanh nhẹ
mà đến, chúng ta đánh mất nó, vì cuộc sống này mình phải tranh đấu cho sự giàu
sang mà mọi người đều chạy theo, không lo cho tâm hồn mình thanh nhẹ, sự buồn tủi,
uẩn khuất, sự cao ngạo mang theo suốt cuộc đời này, để rồi kết thúc bằng những
cơn bệnh giày xéo tâm can mà dù có nắm bao nhiêu tiền của trong tay, hạnh phúc
thế gian thế này, cũng phải buông xuôi với hai bàn tay trắng, không nắm được gì
không mang được gì trong giờ phút ra đi. Chỉ có sự thanh thản nhẹ nhàng không
oán giận buồn tủi, chỉ còn tình thương và sự tha thứ là tồn tại trong tâm hồn mỗi
con người, đó là sự thanh nhẹ, khi ra đi thanh nhẹ buông bỏ thì mới trở về nơi
thanh nhẹ của nó, còn uẩn khuất, đau khổ, buồn tủi, giận hờn, ghen ghét … những
thứ nặng nề này sẽ không thể đi đến sự thanh nhẹ của chính nó.
Đứa trẻ sanh ra không biết
ngày giờ nào nó được sanh ra, chỉ có trong giấy chứng nhận là ngày giờ nó được
sinh ra, nhưng khi lớn lên nó phải tranh đấu với cuộc sống thì quên đi thân xác
này cần có sự khỏe mạnh, mà ít mấy ai lo chăm sóc cho nó khi còn trai tráng, nhưng
đến ngày bệnh tật xảy ra, chúng ta cũng không biết trước, chỉ biết rằng nếu
mình không chăm lo cho nó cũng như chiếc xe cũ kỹ mà không ai chăm sóc, một
ngày nào đó nó bệnh, thì nó sẽ ngưng vì nó không bao giờ được bão trì, nó hư
thì sửa cũng có thời hạn, một ngày nào đó rồi cũng vứt nó đi vì nó không thể chạy
được nữa, chúng ta cũng thế khi còn đương thời nghĩ mỉnh có nhiều sức khỏe « lấy
sức khỏe đó đi kiếm tiền, chạy đôn chạy đáo mà quên rằng mình cần có sức khỏe tốt
» rồi tuổi già đến thì sợ sệch ngày chết, ai cũng sợ cái chết và khi thấy
cái chết ấy đến với ai đó trong gia đình thì mình cảm thấy hụt hẫn và đau buồn,
nhưng quên rằng mình rồi cũng chuẩn bị cho mình một hành trang thanh nhẹ thế
nào ? để có hành trang thanh nhẹ trước lúc ra đi, nghĩ người cũng phải nghĩ đến
mình, mới có thể thoát được sự buồn phiền của cuộc sống, ngày ra đi không ai biết
trước chỉ có ông Trời là biết rằng ngày mình phải ra đi, kết thúc khóa học tại
thế gian này. Còn ra đi thế nào thì theo những gì mình đã làm cho bản thân mình
và xung quanh.
Tham sanh úy tử ai cũng
thế, khi bệnh tật đến con người sẽ tự quay lại nhìn thấy rằng mình đã đánh mất lãng
phí thời gian vàng bạc của mình, vì mình quên mình. Lo cuộc sống tranh đua với
sự giả tạm mà mình không nhận thấy, thấy nuối tiếc « ước gì thời gian quay trở
lại » nhưng đã quá muộn màng không giữ lại được. Mình sẽ lúng túng trước giờ ly
thân và hoảng loạn vì phải chiến đấu với sự sinh tồn giờ phút lâm chung.
Biết trân trọng thân xác
này và một tâm hồn thanh nhẹ, thì mới có thể có sự thanh nhẹ ngày mình ra đi,
dù giờ phút chiến đấu với bệnh tật hay phút ra đi không báo trước cũng sẽ đón
nhận sự thanh thản nhẹ nhàng giờ phút ly thân.
Làm sao có được sự thanh
nhẹ, chỉ buông bỏ vật chất và nghiệp lực bấm víu xung quanh thân tâm và tâm hồn
này, quên quá khứ không đặt khởi điểm ở tương lai, sống cho hiện tại, giữ tâm
thanh tịnh trong hoàn cảnh khó khăn nhất, chắc chắn rằng phải có ân sư thì mọi
việc mới có thể lý giải, không bằng lý lẽ đời thường mà có thể có được. Phải có
« phương pháp » mới có thể giải quyết mọi sự việc ở thế gian này.
Snowynguyen
14/02/2025