- Linh ơi, có bận rộn gì
không cho anh hỏi chuyện nầy một chút, Luân đang ngồi trong phòng học gọi em
gái.
- Lát nữa học cũng được, mai nầy
nghỉ mà anh hai. Thả giàn xả hơi một bửa đâu có mất mát gì. Linh hơi ngạc nhiên
quay lại trả lời và kéo ghế đến ngồi kế bên anh.
Nhà chỉ có hai anh em, anh
Luân lớn hơn Linh cả 7 tuổi đang là Sinh viên Y khoa, Linh lớp 12 Trung học. Đối
với Linh Luân là tấm gương sáng, anh em sống rất hòa thuận quí mến nhau. Luân từ
nhỏ đến nay không bao giờ cú đầu, nhéo tai, chê bai chọc phá em như bao anh
trai nghịch ngợm khác, thế mà Linh sợ anh buồn nên không bao giờ dám làm gì
trái ý anh. Luân cũng hay kể chuyện này chuyện nọ cho Linh nghe, như không để ý
là tuổi em gái mình chênh lệch khá xa. Phần Linh thì thích thú và hảnh diện về
ông anh học giỏi mà dễ thương nầy.
- Linh biết không, mấy thằng bạn
anh cứ khen các cô trường đầm em đó. Tụi nó bảo nhiều nữ sinh Marie Curie đẹp
đáo để, vừa xinh vừa sang mà cũng có khi « kênh » ớn lạnh luôn. Nhiều
cây si chịu khó xếp hàng dài dài ở cổng trước cổng sau để chiêm ngưỡng dung
nhan kiều diễm ngây thơ của các cô chờ cơ hội thuận tiện tán tỉnh làm quen, đón
đưa mời mọc. Cậu nào mà biết tên được cô nào là như tìm được mõ vàng rêu rao
khoe khoang như sắp đoạt giải thưởng, huy chương vàng, cũng vui.
- Trường nào mà chẳng có người
đẹp, tùy sở thích và cái nhìn của mỗi người. Bọn con gái em cũng vậy thôi, đứa
thích cậu có « típ » hóm hỉnh, cô khác tiếu lâm,…Nói chung ai chẳng
thích người đẹp mà đẹp nết nữa thì tuyệt vời.
- Có điều là tụi bạn anh bảo
trường đầm nầy tập trung nhiều mỹ nhân
nhưng các cô thường làm cao lắm mà cũng
« ngầu » « hết xẩy » tự nhiên nhiên chẳng có vẻ ngán ai hết
đâu.
- Anh nghe làm chi những lời đồn
đãi đó. Anh có thích không em sẽ giới thiệu cho.
- Ờ há mà bạn em có đẹp như em
không, nếu đúng vậy chắc mấy thằng bạn anh chột mắt hết.
- A cái anh hai nầy, em không nói chuyện với
anh nữa đâu, Linh chu môi phụng phịu lắc lắc đầu. Anh chê em là Chung vô Diệm hả,
Nhớ nha, em giận anh luôn. Sau nầy đừng bao giờ hó hé nhờ em đưa thư cho ai đó
hết, để « ở giá » luôn cho biết.
- Thôi mà, cho anh xin lỗi vuốt
giận đi. Anh lỡ lời đùa chút thôi. Anh em nhau « không giống lông cũng giống
cánh », em xấu gái thì anh làm sao đẹp trai đuợc. Đừng « bùng thụng
bùng thịu » làm mất vẻ dễ thương hồn nhiên đi. Em không nghe ba hay bảo :
« Nghe như chọc ruột tai làm
điếc,
Giận dẫu căm gan miệng mỉm cười » sao ?
Thôi bỏ qua, xí xóa hết đi em.
Thật
ra câu chuyện giữa nam nữ, luận bàn về sắc nết, từ cổ chí kim chưa có nhà tâm
lý triết gia bác học nào tìm ra được công thức áp dụng có hiệu quả 100%. Đề tài
nầy như con bạch tuộc, cao su dai chằng chằng nhai đến trẹo quai hàm cũng không
đứt nổi, bàn hoài không dứt, rốt cuộc không ai sai hoàn toàn mà cũng chẳng ai
« trật đường rầy », đúng trong trường hợp nầy, « lọt sổ »
trong hoàn cảnh khác.
- Linh biết không, anh còn
nghe tụi nó gân cổ cãi tùm lum với nhau là muốn vào trường đó thường phải là
con nhà giàu nứt vách như con cháu chú Hỏa (Hui Bon Hoa), hay là phải học thật
giỏi, chứ « bưa bưa » thì « xin đi chỗ khác chơi ». Do đó
các cô thường vênh vênh kênh kiệu đanh đá chỉ để « kính như viễn
chi » thôi.
- Buồn cười thật, thế mà anh
cũng nghe lọt lỗ tai. Vậy chứ anh em mình thì sao ? Em cũng học trường ấy,
anh cũng Xách lu Lau bát, xin lỗi em quen miệng nói lộn, Chasseloup Laubat chớ
bộ mà mình cũng không phải thuộc gia đình con ông bà lớn, đại điền chủ ruộng cò
bay thẳng cánh đâu. Còn nói chuyện toàn là học trò xuất sắc không thì làm sao
có đủ sĩ số để mở trường. Cho em xin đi, đừng « vơ đũa cả nắm » lên
án bừa bãi chẳng ích lợi gì.
- Còn khi làm quen được với
các cô rồi thì gánh nặng không vơi đâu, có khi phiền toái bù đầu tóc rối hơn nữa.
Các cuộc hẹn hò đưa đón lên xe xuống ngựa, tiệc sinh nhật, giải trí xem ciné,
ăn kem,…tốn kém thấy mà sợ. Protocole nghi lễ của giới thượng lưu ăn trên ngồi
trước phức tạp chẳng vừa.
- Ai biểu « đèo bồng »
mà làm chi, « đỉa mà muốn đeo chân hạc » thì phải cực thân, lòn cúi, đầy bản lĩnh… anh dư biết rồi. Mà
sao hôm nay anh lại có hứng bàn ráo riết vấn đề nầy vậy ?
- Tại em đó chứ ai, em hay kể
về các cô bạn của em hiền hậu dễ thương, rồi nay nghe tụi nó bàn tán lâm ly chuyện
bi đát, « bị đá », « cho leo cây », « bắt cá hai ba
tay », hờn ghen, « ngây thơ cụ »,…bao chiêu của các cô cậu mà
phát ngán, chưa nếm thử mùi mà đã muốn cao bay xa chạy rồi.
- Các anh ấy muốn vừa hù cho
ra vẻ « ta đây » vừa khoe thành tích đó, chứ thật ra có gì phải nhọc
tâm để ý. Để
chứng minh về bạn em, hôm nào rảnh rỗi anh đến trường rước em đi rồi cho ý kiến
sau. Đề phòng kỹ lưỡng nha, đừng té ngửa đó, bị sét đánh thình lình, thất tình
không kịp ngáp, chừng đó đừng cầu cứu đổ thừa em, mà em cũng để cho tiêu tùng
luôn không thông cảm thương xót đâu.
- Làm gì mà em hâm he anh dữ thế? Sao mà dễ nổi cơn “tam bành lục tặc”
quá vậy, cắc cớ có cậu nào đến đây bây giờ chắc “quất ngựa truy phong” “chạy
tét” “bá thở” không dám quay đầu trở lại đâu. Luân phát nhè nhẹ vào tay em,
nheo nheo mắt tươi cười.
- Nói thật với
anh, em có con bạn thân em thích nó lắm, nó xinh xắn hiền lành, gia đình nề nếp
gia giáo. Em cũng muốn giới thiệu với anh mà thấy anh “cà chớn” “cù lần lửa” “dỏm”
quá nên tịt ngòi luôn. Anh biết má mà, má thấy nó còn khen:” Con nhỏ vừa đẹp
người vừa đẹp nết nữa.”. Trong trường nó cũng thuộc hàng hoa khôi đó
- Dám bảo
anh tệ thế à, xạo quá ! Tại anh chưa gặp ai hợp “gu” thấy người hợp nhãn thôi.
Vả lại bận học luôn lại còn lo giữ chằng chằng em gái nữa, còn thì giờ đâu mà
nhớ đến chuyện nọ chuyện kia. Hơn nữa cũng phải đắn đo “Trao tơ phải lứa gieo cầu
đáng nơi” như má thường nói đó.
- Đừng giận
em mà. Xin lỗi anh nha. Anh biết rõ em
quí mến anh như thế nào rồi cho đến nổi mấy đứa bạn quen có lần bảo:
- Mầy nghe
Linh, mầy khó có bồ lắm, mầy cứ tìm người nào giống như anh cả mầy mà mầy thường
ca tụng vừa đẹp trai học giỏi vừa hào hoa phong nhả chưa có người trong mộng
“nâng khăn sửa túi, còn “phòng không lạnh lẽo” thì như “mò kim đáy biển” đó, đừng
hòng “dễ như trở bàn tay”, “tết” mới tìm ra.
Luân phì cười bắt tay em hỏi:
- Rồi Linh
trả lời thế nào ? Có giãy đong đỏng thối thác “một rằng không, hai rằng không”
không? Coi chừng “vỡ mộng” đó em, biết đâu anh quả là số một nhưng là số một từ
dưới đếm lên.
- Ơ cái anh
hai nầy. Ai mà “ngốc” thế, em đâu có dại gì mà “vạch lưng chỉ thẹo” cho người
ngoài xem huống chi anh của em “ngon lành” thật sự. Mà theo em, duyên nợ là do
số thôi, nhưng phải tìm mới có gặp. Còn tốt xấu là do phúc đức của ông bà cha mẹ
và nhất là của chính mình.
- Nghe cô
gái trường đầm “chính hiệu con nai vàng” nói mà anh cứ tưởng như cô gái học chữ
Nho,Tam tự kinh. Như vậy anh cũng mừng và hãnh diện là anh có cô em dù hưởng nền
văn hóa ngoại, tiến bộ mà tâm hồn vẫn thuần túy Việt nam.
Sau một hồi trầm ngâm, Luân chấm dứt câu chuyện:
- Có thể hôm
nào đó anh sẽ nghe theo lời em đến trường em “xem mắt” các người đẹp diễn hành
rồi chừng đó tính sau. Biết đâu, ai học được chữ ngờ !
- Vào nhà
chơi đi Hằng, cứ để xe đạp trong sân đi, không sao đâu. Thuần My cũng đến nữa.
Hôm nay không có ai ở nhà hết, tự do thoái mái mà. Linh vui vẻ kéo tay Hằng vào
nhà.
Họ là bốn cô gái cùng lớp từ năm thứ nhất đến lớp 12
Trung học không “sắc nước hương trời” nhưng đều có nét duyên dáng riêng, mỗi cô
đều có nhân cách đặc biệt của mình.
Hằng mở túi
ra, mang hộp bánh đặt lên bàn cười vui vẻ:
- Măn mình dạy
làm bánh kẹp. Tưởng dễ mà “đổ mồ hôi hột” đó, nào là trở khuôn, cuộn bánh luôn
tay, phải gọi mẹ “cứu bồ” mãi mới có bánh ngon dòn không bị khét như cột nhà
cháy.
Cửa bật mở
toang là có tiếng hít hít mũi reo vang của My, Thuần:
- Chà món gì
mà thơm quá vậy ? Tụi nầy cũng vừa ghé Givral La Pagode mua pâté chaud sandwich
croissant còn “nóng hổi vừa thổi vừa ăn” đây. Tiệm đông khách quá phải chờ lâu sốt ruột quá chừng.
- Mình cũng
nhờ mẹ chỉ làm xôi vò ăn với cơm rượu nữa. Rồi thêm nồi chè đậu trắng nước dừa
béo ngọt, lại có đậu phộng da cá bà dì mới chỉ làm, ngon không thể tưởng.
- Điệu nầy
ăn đã thèm chắc cũng làm sao cho hết. Anh Luân cũng không có ở nhà nữa à? Chưa
bao giờ tụi nầy thấy mặt ông anh của bà hết, My thắc mắc hỏi.
Đối với họ,
Luân thật xa cách vì lớn tuổi hơn nhiều nên chỉ hỏi thăm lấy lệ thôi chứ không
có hậu ý nào khác.
- À mà quên
hỏi chừng nào anh Luân ra trường, anh có cô nào chưa vậy Linh? Thuần hỏi.
- Chưa thấy ảnh
tiến bộ chút nào trong vấn đề nầy. Anh em mình thân nhau lắm. Có lần mình đùa
chê ảnh “nhát gái”, mấy bà biết ảnh phản pháo lại như thế nào không? Còn hơn là
“dại gái”, em có thích anh em như thế không? Mấy ông anh mà, nhiều khi “ương ngạnh”
“bướng” hết chỗ chê, cãi khó lại lắm. Anh có hứa với mình hôm nào sẽ ghé qua
trường mình để diện kiến với các bồ đó, chịu không?
Hằng từ nảy giờ ngồi im bây giờ cũng góp ý:
- Vậy là
Linh có ông anh “ngon lành” đó, chìu em gái hết mình. Còn anh Phi mình thì luôn
tỏ ra “quyền huynh thế phụ”, khuyên răn đe còn hơn ba má mình nữa như “ông cụ
non”, mặt mày nghiêm trang như cụ đồ Nho lắm lúc cả nhà không ai nhịn được cười.
Mình cũng thích nghe anh “giảng đạo” lắm vì anh hay lồng vào khi thì ca dao khi
chuyện hay tích sử.
- Tiếc là
mình không có anh em trai, nhà chỉ toàn con gái “Ngũ Long công chúa” đấy. Tụi nầy
cứ đùa với “ông già” là “số đào hoa” “nặng nợ má đào”, một gánh sáu cô.
Sau buổi tiệc “ăn nhậu” nầy chắc tụi mình ít
có dịp gặp nhau “tiệc tùng” nữa đâu, chuẩn bị thi cử chứ. My nói. Mình định bắt
đầu tuần tới, lúc nào không dự giờ học ở trường, mình sẽ vào Thư viện quốc gia ở
đường Gialong để ôn bài. Ở nhà lười quá, không có không khí học tập như ở đấy.
Các bồ nghĩ sao?
- Mà nghe
nói ở Thư viện nào cũng thế, đông người lắm phải đi sớm mới có chỗ. Nhứt định tụi
mình cùng nhau đi nha. Nếu đi chung thì chia phiên đứa nào đi trước thì dành chỗ
dùm đứa khác. Đồng ý nha. Thuần góp ý.
Thấm thoát
thời gian qua Hôm nay là ngày niêm yết kết quả Tú tài toàn phần. Hồi hộp lo âu
nên Linh nhờ anh đưa đi. Vừa đến trường thi, Linh vội đi tìm các bạn cùng lớp.
Luân lẽo đẽo theo sau.Trước cổng đông ngẹt thí sinh đầy đủ các trường đang chờ
đợi, người nào người nấy mặt mày nghiêm trang khác hẳn ngày thường.
- Bạn em đứng
đằng kia kìa anh hai? Mình lại gặp họ đi.
Bất giác
Luân đi chậm lại có thể vì lần đầu tiên đối diện với các bạn gái em mình. Luân
đảo mắt nhìn quanh trước các cô gái gần gần đấy như thị sát quang cảnh làm nền,
nếm chút rượu khai vị trước buổi khai mạc trình diễn. Hôm nay một phần nào bộ mặt
thật con người mới lộ rõ ra vì chỉ có lúc lo lắng ưu tư người ta mới khó kềm chế
lòng mình. “Giận cá chém thớt”, ganh tị, than thân trách trời…bao xấu tốt mới
có dịp hiện nguyên hình, xì ra. Luân thung dung theo sát em gái mình không vội
vã vì đối với Luân các cô nầy thật sự không phải là đối tượng Luân nhầm tới.
- Đây là Hằng
My Thuần, anh Luân mình đấy, Linh chỉ giới thiệu sơ thôi chứ trong lúc nầy đâu
có lòng dạ nào mà nghĩ tới chuyện khác.
- Chào anh.
Nghe tiếng anh đã lâu rồi nay mới có dịp gặp. Lo quá anh Luân ơi !
- Hồi trước
anh học giỏi mà anh có hồi hộp không? Em thì làm bài không hoàn toàn nên ngán
quá, e lần nầy “trợt vỏ chuối”.
-Còn em thì
đã đi xem kết quả mấy phen rồi mà lần nào cũng vậy, tim đập thình thịch liên hồi
khi dò danh sách gần đến họ mình.
( Thi Tú tài Pháp, danh sách thường ghi theo họ thay
vì tên )
- Đó là tâm
trạng chung của thí sinh không phân biệt giới nào. Anh cũng vậy thôi. Bề ngoài
có khi thấy tỉnh bơ vậy chứ bên trong cũng lo ‘thúi ruột thúi gan”.
- “ Học tài
thi mạng” vì đâu có ai thuộc hết tất cả bài mình học nổi. Mình thì chỉ cần “trật
tủ” là “quýnh quíu”, mất bình tĩnh, đầu óc rối ren, “loạn xạ ngầu” rồi. Tuy
nhiên mình tin các bồ may mắn hơn nên hy vọng “dư sức qua cầu” mà, Linh tìm
cách lên tinh thần các bạn.
Kết quả cả bốn
cô đều “qua truông” hạng Bình, Bình thứ. Ai cũng bảo là Luân mang may mắn cho họ
làm Luân phì cười và còn nhất định “khao” Luân một chầu kem ngày nào đó do Luân
chọn. Ngoài ra còn định giới thiệu Luân cho các chị bạn bè bà con nữa.
- Anh xin nhận hết không để các cô khen thêm đâu vì
“Le refus des louanges est le désir d’être loué deux fois » ( Từ chối lời
khen là muốn được khen hai lần ). Bây giờ thì các cô nên về nhà ngay để báo tin
mừng cho gia đình, Luân vui vẻ trả lời rồi mọi người chia tay.
Thấm thoát
thời gian trôi qua bạn bè ít có dịp gặp nhau hơn. Luân cũng bận trình luận án
ra trường và đang chuẩn bị nhận nhiệm sở. Dù bận rộn tất bật, thế mà không hiểu
vì sao, Luân lại không quên ngày gặp gỡ “định mệnh” ấy.
- Linh à, mấy
bạn em bây giờ thế nào? Định học gì em biết không?
- Thuần My
nghe đâu vào Duợc Y, em chỉ còn thường xuyên liên lạc với Hằng thôi. Hằng vừa
xin dạy giờ ở một Trung học công lập nào đó vừa tiếp tục học Đại học văn khoa.
Hằng xinh đẹp hiền lành nên nhiều cậu theo đuổi, các bạn bè của mẹ Hằng cũng gấm
ghé hỏi dò cho con trai.
- Còn Hằng
thì sao? Có ai lọt vào mắt xanh “mơ huyền” rồi chưa ? Hằng có tự đắc ngầm, tự
cao tự đại, làm vẻ con gái nhà lành để nâng cao giá ngọc mình lên tới tận trời
xanh không?
- Ơ hay, sao
hôm nay anh có vẻ điều tra về Hằng nhiều thế? Cô bé nầy, tụi em là bạn thân từ
trước đến nay, em thích Hắng lắm, bình dị, trầm tĩnh, ít quạu quọ, biết điều, đâu
đó phân minh, không “xìu xìu ểnh ểnh” “ba phải” ngang ngạnh, xu thời. Thấy hiền
khô vậy mà không phải khờ khạo đâu, đừng “ nhìn mặt mà bắt hình dong”. Em không
được như Hằng đâu.
- Anh mới gặp
Hằng có hai lần nhưng sau lần đi ăn kem ấy, anh cũng có nhận xét gần giống như
em. Các bạn em đều thoải mái đàng hoàng thành thật dễ thương nhưng Hằng có vẻ hồn
nhiên không gò bó, tự toát ra sức mạnh nội tâm đôn hậu kiên trì của những bà mẹ
bao dung “vượng phu ích tử” ngày xưa.
- Lần đầu
tiên em mới thấy anh hai em sâu sắc như vậy? Em mừng là anh em mình cùng quan
điểm như nhau về vấn đề nầy. Anh có muốn tìm hiểu Hằng thêm không? Danh sách “ứng
cử viên” “cây si” cũng dài lắm, không biết anh có đủ thời gian, tình cảm để
“thượng đài” không?
- Có gì anh
sẽ bàn với em. Chuyện tình cảm khó đoán trước lắm. Thật sự anh cũng thấy mình có
cảm tình đặc biệt đối với Hằng từ lần đầu lận. Không hẳn là tiếng sét nhưng là
một cảm giác mơn trớn, nhẹ nhàng, êm dịu làm mềm lòng mình thật lạ mà cũng thật
gần làm sao.
Linh nhìn anh thật sâu cười cười thầm nghĩ: Đúng là con đường lần vào tình yêu rồi và vừa đi vừa
hát nho nhỏ: “Ai có về bên bến sông Tương
nhắn người duyên dáng tôi…” (Thông Đạt) tôi làm sao anh Luân? Anh tiếp lời
đi.
- Tôi si…í
i, Em vừa bụng chưa ?
Thế là hai
anh em cười xòa, thông cảm nhau hơn.
Ba
tháng sau, ai cũng bận rộn với cuộc sống nên câu chuyện tình cảm tưởng như đang
bị xếp lại một bên. Một ngày chúa nhật đẹp trời, cả nhà Luân quây quần bên nhau
còn chờ Linh về ăn chung.
- Hôm nay
con muốn thưa ba má một chuyện. Hôm nào ba má có rảnh, con xin đưa ba má đến
nhà cô bạn gái con để hai gia đình quen nhau và nếu ba má chấp thuận thì xin
lên tiếng hỏi cưới luôn.
- Trời đất !
Thật vậy hả con, con có quen cô nào rồi à, lâu chưa mà không cho ba má biết.
Con đã nghĩ chín chắn rồi chứ? Mà sao gấp gáp dữ vậy? Có chuyện gì xảy ra không?
Bà Tùng mẹ Luân lo lắng hỏi.
- Con nó lớn
rồi để tự nó quyết định, bộ bà không thích có cháu để ẳm bồng nựng nịu sao? Nó
đề nghị gì mình làm theo ý nó thôi. Mình tin nó biết lựa chọn người tâm đầu ý hợp
với nó để tụi nó ăn đời ở kiếp nhau hòa thuận hạnh phúc. Nó chọn ai mình bằng
lòng liền phải không bà? Ông Luân chậm rãi nói. Luân à chương trình của con là
như thế nào, để cho ba má sắp xếp công ăn việc làm nghe con. Con phải báo cho
bên đàng gái biết trước nữa chứ ?
- Con đã xin
phép rồi, chỉ còn chờ sự quyết định của ba mẹ định ngày nào sang cho biết thôi.
Họ cũng không làm khó khăn gì cả, còn xin mời ba má đến chơi nữa.
- Nảy giờ mà
quên hỏi con, cô ấy tên gì ở đâu? Mẹ vẫn thắc mắc sao con đánh nhanh đánh mạnh
thế ! Con có chắc ăn không ?
- Mẹ lo xa
quá, mẹ biết con mà. Con lớn đầu rồi vậy mà vẫn là thằng con nhỏ của ba mẹ, vẫn
cần lời khuyên kinh nghiệm hoài hoài, con chưa dám qua mặt vù vù ba mẹ đâu. Thật
ra con chỉ quen cô nầy gần đây thôi, gặp mấy lần. Nhưng vì muốn tìm hiểu rõ
nhau hơn để đi đến việc lâu dài, con đã đến thẳng nhà cô ấy xin ra mắt làm quen
và về trình lại gia đình.
Câu nói của Luân bị ngắt ngang bởi sự xuất hiện đột ngột
của Linh.
- Con bị kẹt
xe nên về hơi trễ. Ủa, mà sao cả nhà chưa ăn cơm? Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy
anh Luân?
- Vào bàn ăn
luôn đi con, chẳng có chuyện gì đâu. Anh Luân con vừa định cưới vợ đó.
- Thật hả
anh, hoan nghinh thôi. Mà ai mới được chứ? Cô nào có phúc vậy?
- Ba mẹ cũng
đang hỏi đây, con cũng chưa được anh con thố lộ tâm sự à, sao mà giấu kỹ vậy Luân?
- Đâu có mẹ.
Như con đã thưa với ba mẹ rồi, con thấy có cảm tình với cô ấy nên trực tiếp đến
xin cho hai họ làm quen với nhau danh chánh ngôn thuận thôi, chứ chưa có gì sâu
đậm hết.
- Anh thương
ai là em ủng hộ cả hai tay lẫn hai chân liền, anh đừng sợ cảnh “Giặc bên Ngô
không bằng bà cô bên chồng”, còn ba má mình thì hiền lành thương con mong có
cháu…Thôi anh bật mí đi đừng để cho ba má sốt ruột nữa. Mà sao hồi sáng nầy mí
mắt mặt em giật giật quá, em nghi chắc có chuyện gì có liên quan đến mình, hy vọng
điềm lành.
- Lại cái
trò tin dị đoan, để cho anh nói cái đã, con cứ tươm tướp nói huyên thiên luôn
miệng làm anh con mắc cỡ đó.
- Không sao
đâu mẹ, Linh cũng có trực giác tốt lắm khi nghi gì có khi đúng đó mẹ.
- A ha được
khen lúc nầy là chắc đã vào vòng chung kết rồi. Cho em đoán nha, Hằng phải
không?
Luân bật cười
thành tiếng làm Linh hơi “quê” tròn mắt
bí xị nói:
- Ghét anh
Luân quá đi thôi. Xin lỗi anh, thầy bói trật quẻ rồi, chán phèo.
- Anh có nói
em sai đâu, Luân vổ vổ vào vai em gái, phải nghĩ suy tự tin trước khi tuyên bố
chứ. Cái lưỡi quan trọng lắm, lời nói phát ra rồi là không bao giờ lấy lại được
và đặc biệt là ảnh hưởng của nó vượt cả thời gian lẫn không gian, không ai đoán
được. “Ngôn dực trường phi” lời nói có cánh và bay xa mà.
- Vậy là Hằng
hả anh hai?
- Hằng nào,
Hằng bạn Linh đó à? Bà Tùng ngạc nhiên hỏi.
- Dạ phải.
Linh bảo với con là mẹ có lần cũng khen Hằng nữa phải vậy không mẹ? Mẹ bằng
lòng chứ. Ba thì chắc chưa gặp Hằng, khi nào gặp ba sẽ cho ý kiến sau cũng
không muộn đâu.
Thế rồi mọi
việc xảy ra trôi chảy, hai bên lại khám phá là bạn học cũ hồi thời Trung học
nên mừng vui cảm động kết nghĩa suôi gia. Đám cưới được cử hành sau đó một năm.
Luân Hằng sống thật hạnh phúc bên nhau. Hằng đi dạy được hai năm thì xin ngưng
vì phải theo chồng đi từ đơn vị nầy đến đơn vị khác. Sau đó Luân lại được giải
ngũ về Saigon mở phòng mạch, hai con lần lượt ra đời, gia đình mở to hơn, đầm ấm.
Sau
30-04-75 gia đình Luân Hằng tìm cách vượt biên, Hằng và hai con thoát được sang
Mỹ, Luân bị bắt giữ. Ông bà Tùng phải lo thăm nuôi cho đến ngày Luân được thả
ra, nhà cửa Luân đã bị tịch thu trưng dụng. Cuối cùng sau vài lần vượt biên tiếp
theo, Luân cũng được Nữ Thần Tự do chiếu cố vui mừng báo tin sốt dẻo cho vợ
con.
Thế là cả
nhà đoàn tụ trên đất tạm dung. Sau một thời gian nghi ngơi làm thủ tục giấy tờ,
Luân đề nghị với Hằng là anh xin tiếp tục học lại. Hằng chẳng những bằng lòng
mà còn khuyến khích anh đừng bỏ cơ may vì Hằng còn đủ sức lo cho gia đình và phụ
giúp chồng trong việc tạo dựng sự nghiệp tương lai. Hằng hoàn toàn tin tưởng ở
chồng nên không ngần ngại gì khi Luân phải sang qua một tiểu bang khác để trọ học
lâu lâu mới về nhà một lần. Ngả rẽ lứa đôi, khúc quanh tình cảm?
Thòi gian qua
nhanh thấm thoát mà Luân đã được hành nghề bác sĩ. Hằng và các con mong ngày
đoàn tụ thương Luân phải khó nhọc để làm rạng rỡ giống dòng. Nhưng lần nầy về
nhà, Luân lại tất bật ra đi ngay viện cớ là phải trình diện nhiệm sở mới và hẹn
sẽ cố tìm việc thuận tiện khác gần nhà hơn. Lời hứa, lời
hứa ! “Parole, parole,…” « lời nói không mất tiền mua » mà.
Rồi nay lần mai lựa, Luân viện cớ nầy cớ nọ
trì hoãn ngày về thăm gia đình. Địa chỉ cũng thay đổi luôn lý do chưa tìm được
nơi cư ngụ thích hợp. Tuy nhiên để trấn an Hằng, Luân vẫn thường xuyên hằng tuần
điện thoại tự động hỏi han. Hằng bận rộn với cuộc sống nuôi con nên cũng nguôi
ngoai không nghĩ xa xôi gì nhiều.
Có lần trong sở làm, các bà thường kể cho
nhau việc gia đình mình trong những lúc giải lao, thình lình một bà bạn bật
nói :
- Chị Hằng à, sao mà chị hiền quá, chị dám
để ông xã đi biền biệt không biết ngày nào về. Đàn ông mà, không có vợ con ở một
bên, dễ sa ngã lắm, chị không ngán sao ?
- Có chứ nhưng trường hợp tôi đành vậy
thôi. Vả lại theo tôi nếu họ hết thương mình
thì có cố níu kéo họ cách nào đi chăng nữa cũng hoài công. Hiện giờ các
con đang lớn, mọi ưu tiên cần tập trung vào chúng nó, lo chuyện khác nữa chắc bạc
đầu già háp đi thôi.
- Chị cũng nên đề phòng một chút, chứ chừng
họ « lậm » rồi thì khó kéo ra lắm. Chị có bạn bè gì ở chỗ ảnh ở
không ? Tìm cách hỏi thăm họ cho biết. Tôi thì ghen ngầm như Hoạn Thư, nhà
tôi cứ bảo tôi là « sư tử Hà Đông », ghen bóng ghen gió hổng ai bằng.
Vậy mà có lúc ổng cũng « léng phéng » đi tìm của lạ đó làm tôi nổi
« xung thiêng » chén đĩa bay luôn, mà còn sợ… nên chỉ la lối lúc ổng
vắng nhà.
- Rồi anh nhà có biết không ?
- Tụi nhỏ mét hết với ba chúng còn thêm
tình tiết éo le lâm ly bi đát nữa. Chúng nó còn ghẹo ba chúng là mẹ còn có nhiều
chiêu hay lắm, học có bài bản đàng hoàng chưa muốn đem ra áp dụng thôi.
- Chắc chị chỉ « làm hùm làm hổ »
để ngăn ngừa ảnh đừng đi quá đà thôi phải không ? một chị bạn chêm vào,
mình thấy bà « phổi bò » lắm « nói toạc móng heo »,
« oang oang » chứ không sâu hiểm chút nào hết.
Hết lúc giải lao, câu hỏi của chị bạn chỉ
làm cho Hằng suy nghĩ thoáng qua rồi quên dần theo công việc và nhịp sống. Hằng
còn cảm thấy bây giờ gánh nặng như vơi đi, Luân đã thực hiện lại được ước mơ của
mình và đối với con cái trách nhiệm từ nay đã có mẹ lẫn cha, hạnh phúc.
Thế rồi, một hôm bất ngờ Hằng nhận được thư
của Linh từ Việt nam gửi sang. Linh báo cho Hằng hay là vợ chồng Linh cũng sắp
được sang Mỹ theo diện H.O và hai ba lần Linh lập đi lập lại là có người viết
thư hỏi có phải anh chị đã ly thân ly dị.
Hằng
giật mình nhớ lại có lần Hằng cũng được điện thoại của một chị bạn ở tiểu bang
khác gọi hỏi thăm vợ chồng Hằng có còn « cơm lành canh ngọt »
không ? Chị nầy còn cho biết thêm là cô bạn y tá của chị sắp lập gia đình
với một bác sĩ Việt bị vợ chê « cho ra rìa » cũng có họ tên như chồng
Hằng. Hằng vẫn còn cho rằng tên trùng tên và hoàn cảnh Luân Hằng, xem ra cũng
làm cho bạn bè thắc mắc là phải.
Ngay
cả ba má Hằng cũng đã nhiều lần khuyên Hằng nên dời nhà theo chồng nhưng chính
Luân đã khuyên vợ đừng làm xáo trộn cuộc sống các con, anh sẽ cố thu xếp vì
theo anh phải « an cư mới lập nghiệp » được. Hơn thế nữa làm sao Hằng
nghi ngờ Luân được vì Luân vẫn đều đặn gọi về nhà, nếu có trễ thì có đủ lý do dễ
thương chính đáng để tự bào chữa.
Không biết trong thâm tâm Hằng buồn lo thế
nào nhưng ngoài mặt, đối với các con, luôn luôn Hằng biện hộ cho Luân. Hằng vẫn
vui mừng kể lại cho các con nghe lời cha dặn, khuyên, khen. Ngay cả ngày cưới hỏi
của các con Luân cũng đứng ra làm suôi đàng hoàng. Cần gì Hằng có thể liên lạc
ngay với Luân qua điện thoại cá nhân. Về
tiền bạc Hằng cũng không bao giờ thắc mắc gì cả, bây giờ Hằng khỏi phải phụ
Luân nữa, Hằng sẽ dành dụm để mua nhà cho vợ chồng già sau nầy. Bao dự tính cho
tương lai.
Mấy năm sau. Tình trạng vẫn không thay đổi
gì hơn, Hằng bận rộn với việc làm và cháu nội cháu ngoại nên không có thì giờ để
phiền giận Luân. Năm khi mười họa Luân ghé thăm rồi lại đi ngay ít khi ở lại
lâu dù trong mùa hè hay mùa Đông. Hằng vẫn vui vẻ âm thầm chịu đựng tiếp đón chồng
không một lời ghen tuông trách móc.
Nhớ có lần Linh gọi điện thoại sang hiến kế :
- Chị không thể chần chừ được nữa, chị phải
làm cách nào đó, « làm trận làm thượng », « làm mình làm mẩy »,
nổi trận lôi đình « tam bành lục tặc » lên đi để bắt ảnh về chứ,
không ấy ảnh đi luôn thì hết cứu vãn được nữa. Mình cũng đã gọi ảnh « nhằn »
ảnh quá xá rồi đó. Chị Hằng ơi, Linh lo lắm. Có người cho Linh hay dường như ảnh
có « tằng tịu » gì với ai đó, cô này còn trẻ nữa thì phải. Linh cũng
không tin nhưng đề phòng là hơn đi Hằng.
- Linh biết tính anh Luân mà, anh quyết định
gì rồi khó có ai lay chuyển được. Theo mình, nếu anh có gì thì anh cũng thẳng
thắn nói ra chứ không dấu giếm đâu. Còn mình thì ảnh có thay lòng đổi dạ đi nữa,
mình cũng không bao giờ « anh đi đường anh tôi đường tôi » hay
« ông ăn chả bà ăn nem ». Tùy ảnh thôi, mình để anh tự do thực hiện ý riêng.
Linh nghĩ xem, mất mát nhiều rồi, tuổi đời
còn lại bao nhiêu đâu nữa mà hờn giận ăn thua đủ nhau, phải cố giữ cái gì tốt đẹp
của mình truyền lại cho con cháu sau nầy, đời đáng sống nhất là khi mình vượt
qua thử thách buồn lo.
- Lý do nào mà anh chưa chịu về làm việc
bên chị ? Hằng ơi sao chị không nghĩ đến cảnh chị vò võ một mình, phòng
không chiếc bóng trông ngóng anh sao ? Các cháu nữa, có bao giờ các cháu đặt
dấu hỏi về ba chúng không ?
- Sang bên đây, ai cũng hùng hục chạy bá thở
theo nhịp sống thời đại, sinh viên học sinh cũng thế, người đi làm kiếm sống
cũng phải nai lưng ra làm việc chứ tiền bạc đâu tự nhiên mà có như bao nhiêu
người bên quê nhà cứ tưởng dân tị nạn in tiền ra được vậy. Với cuộc khủng hoảng
kinh tế thế giới ngày nay, cuộc sống gay go hơn nhiều. Mình nghĩ để anh ấy tự
do làm theo ý thích, ngăn làm sao được mà hòng. Mình tin anh Luân ý thức bổn phận
trách nhệm của anh lắm. Đừng làm anh rối trí mất sáng suốt vô ích, hoài công.
- Mình chịu thua Hằng thôi. Ba mẹ hồi còn
sinh thời vẫn thường bảo thương chị còn hơn anh Luân nữa đó. Còn Linh thì chị
đã biết rõ rồi.
Thấm thoát đã 14 năm qua. Cả nhà đang quây
quần mở quà mừng sinh nhật của Hằng. Chuông điện reo.
- Ai thế mẹ ? Mẹ có khách à ? Đề
cháu nó ra mở cửa cho.
- Không, mẹ không có mời ai hết. Cháu ra
xem thử đi.
- Xin lỗi
ông hỏi ai?
- Bà Hằng. Cháu
là gì của bà vậy ?
- Ngoại ơi, có khách hỏi ngoại. Xin Ông chờ
một chút ngoại cháu ra ngay.
- Cám ơn, cháu ngoan quá.
- Cả nhà đổ xô ra. Đến cửa Hằng khựng lại
kêu lên trong tiếng nấc nghẹn ngào : Anh, ba con đó, ông đấy các cháu
ơi.
Các con sửng sốt, các cháu ngẩn ngơ. Trước
mắt họ là một ông già tuy còn quắc thước nhưng gầy nhom tóc bạc trắng phau.
Hình ảnh của người cha linh hoạt vui tươi cưng chiều con trẻ ngày xưa biến mất.
Không gian như khó thở hơn, khoảnh khắc đối diện sao mà dài vô tận ?
Hằng
lấy làm lạ là sao các con không thốt một lời nào chào mừng bố ngay. Luân cảm thấy
ngay cơn buồn đau đè nén lắng sâu của các con như sắp bộc phát, chỉ cần một cử
chỉ, lời nói vô tình cũng có thể là ngọn lửa thiêu rụi dĩ vãng gia đình hạnh
phúc. Nhìn thái độ úp úp mở mở hờn giận của đám trẻ, Luân đoán là các con đã
nghi ngờ mọi chuyện mà có lẽ để tránh sự ngỡ ngàng đau buồn cho mẹ, không ai tiết
lộ điều mình khám phá được.
Rồi
trước nổi vui mừng của mẹ, như tĩnh cơn mê, kẻ trước người sau gượng cười chào
bố và để mẹ đừng ngượng ngập gọi rối rít các cháu nội ngoại đến ra mắt ông.
Không khí dãn dần.
Hằng
như không có chuyện gì xảy ra, mời chồng rửa mặt để cùng nhau ăn cơm. Luân cũng
không quên mở quà tặng của mình biếu vợ, một chiếc áo ngủ màu hồng có thêu hai
mẫu tự HL quyện lấy nhau. Sau khi ăn, Luân còn gọi đích danh từng cháu một để tặng
quà làm các con hết sức cảm động và ngạc nhiên thích thú. Các cháu nhỏ quấn
quít ngay với ông hỏi chuyện huyên thiên.
« Mặt
nhìn mặt càng thêm tươi,
Bên
lời vạn phúc, bên lời hàn huyên »(( Nguyễn Du).
Tiệc tàn,
khuya rồi mọi người ra về, Tâm đứa con gái lớn bồng đứa con nhỏ ngủ gà ngủ gật
trên tay hỏi bố :
- Chừng nào bố đi lại ?
- Bố định về luôn đây sau khi hoàn tất giấy
tờ. Cám ơn các con thật nhiều cho ngày hôm nay. Luân cảm động bắt tay hai con,
dâu rể vừa nựng xoa đầu các cháu có đứa cũng đã khá lớn trộng rồi.
- Mừng cho bố mẹ bao nhiêu năm mới đoàn tụ.
Tụi con về đây bố mẹ nhé.
Vào nhà, Hằng như thường lệ, vội dọn dẹp
nhà cửa cho vén khéo rồi nghỉ ngơi để ngày mai còn đi làm. Luân cũng tiếp tay
phụ Hằng nói như phân bua :
-
Đáng lý ra anh nên bàn trước với em
quyết định của anh trở về đây luôn,
nhưng thình
lình các con hỏi bắt bí quá nên anh trả lời dứt khoát cho các con yên tâm. Anh
thật có lỗi với em nhiều quá, gương vỡ khó lành phải không Hằng ?
Không bao giờ em trách móc càu nhàu nói xỏ
xiên móc ngoéo anh gì cả, em cứ lo chu toàn bổn phận em đối với con cái, gia
đình bên chồng bên em không chút than van. Vợ chồng Linh còn phiền giận anh,
anh nghĩ em biết mọi chuyện nhưng em vẫn yêu tin anh.
Em nhớ không có một lần em xin anh số phone
nhà, anh hứa cho rồi lờ đi, từ đó em không bao giờ hỏi nữa. Em đã thực hiện
đúng lời hứa của chúng ta từ khi biết nhau cho đến ngày nay. Em hiểu rằng anh,
phải có một nguyên nhân gì sâu xa lắm, anh mới định thay lòng đổi dạ thôi. Cũng
có thể vì vậy mà anh bị xâu xé đành bỏ trôi bao cám dỗ phản bội. Em đừng tưởng
người đàn ông nào cũng biết hối lỗi của mình à ? Thường lỡ trớn quá đà là
đi luôn mặc cho hậu quả, hưởng thụ cái đã rồi sau đó tính sau.
- Chuyện qua rồi, bây giờ anh định thế
nào ?
-
Anh đã xin nghỉ việc về đây rồi tính cũng không muộn. Em thấy có gì trở ngại
không ?
- Anh về nghỉ ngơi một thời gian đi.
Sau đó chúng mình sẽ trả ngôi nhà nầy và mua ngôi nhà khác cho riêng chúng mình
phải không anh ? Quan trọng nhất lúc này là sức khoẻ của anh, anh gầy nhom
hà. Thôi bây giờ, cố dỗ giấc ngủ đi, còn thời gian mà.
Một gánh nặng như vừa được cất đi khỏi
lồng ngực Luân. Luân nhìn vợ bằng một cái nhìn khó tả làm Hằng lúng túng, cúi mặt
dấu đi những giọt nước mắt thủy chung.
Mấy tháng sau, một hôm Hằng nhận được
thiệp đám cưới mà Hằng hoàn toàn không quen biết chú rể lẫn cô dâu, trong thư
còn có kèm theo hàng chữ viết tay khẩn khoản đến dự. Hằng trao thư cho Luân xem
và hỏi Luân có biết ai không. Luân nhìn sâu vào mắt Hằng thong thả hỏi :
- Em không nghĩ ra là ai thật à ?
Đố em đó.
-
Bạn anh em không biết hết, em chịu thôi. Nhưng chắc phải là trong những người bạn
thân nhất của anh.
- Em đúng là người bạn đời lý tưởng của
anh. Tình yêu của em không ích kỷ, anh thật có phúc đã không mất em dù anh biết
mình có lỗi khó thứ tha. Bao nhiêu năm sống xa nhau mà không bao giờ có lời
trách móc nói nặng lời. Em luôn để anh tự do hành động giải quyết vấn đề tình cảm
của mình. Chuyện đã qua rồi, nhưng anh cũng phải kể cho em biết vì sao anh không
về. Anh dù được em tha thứ nhưng thiết tưởng anh cũng phải nói rõ lý do không
phải để tự biện hộ mà để trút bầu tâm sự thôi.
- Anh đã nói vậy em xin nghe.
- Cô ấy là y tá ở nhà thương anh làm việc trước kia, cô cũng vượt biên hụt
cùng chuyến với anh, mất hết suýt bị bắt. Anh trắng tay, cô ấy đề nghị cho anh
mượn tiền cùng tìm chuyến khác đi, sau nầy qua bên đây trả lại.
Khi
sống ở trại tị nạn cô cùng gia đình rất tốt với anh lúc anh đau nặng, rồi còn
nhờ gia đình bên Mỹ bảo lãnh nữa dù anh nói đã có em lo rồi. Sang bên đây biết
anh chân ướt chân ráo chắc sẽ không tiếp tục học lại, cô khuyên anh nên sang
bên ấy có Đại học nổi tiếng để tiện việc học hơn. Thật ra cô ấy còn trẻ hơn anh
nhiều, anh chỉ xem như một người em gái tốt bụng. Nhưng em cũng biết « lửa
gần rơm » mà.
-
Thương anh làm sao, thật khó xử quá phải không anh ?
- Bạc
đầu đó chứ em. Phải chi em ghen lồng lộng lên, đánh ghen, mét ba má,… chắc anh
dễ xử sự hơn. Đằng nầy em cứ khuyến khích anh, tin anh, còn luôn luôn cám ơn
gia đình đã giúp đở anh, nhắc anh phải biết ơn, quà biếu hằng năm, em chu đáo
quá.
Dần dà anh thì xa gia đình quá lâu, cô ấy cũng
không lập gia đình, hoàn cảnh
thuận
tiện cho hai người gần nhau hơn. Cô nầy cũng khôn ngoan lắm, có lẽ để đầy đủ lý
do thuyết phục anh, cô tìm mọi cách điều tra về em và các con. Có lần cô còn gửi
cả thư về em Linh hỏi đã nghe phong phanh vợ chồng mình đang ly thân sắp ly dị,
tin ấy có chính xác không ?
- Nhưng sao cô ấy biết địa chỉ của
Linh ?
- Tình cờ thôi vì anh họ của cô và chồng
Linh là bạn học vẫn còn liên lạc cho đến ngày nay. Cô ấy cũng nhờ bạn bè quen
biết dọ hỏi luôn, em không hay đó thôi, anh cũng chẳng để ý, ngờ vực cô dám liều
như thế. Có lần anh ngạc nhiên khi cô hỏi thẳng anh :
- Trường hợp chị nhà muốn ly thân với anh
thì liệu anh có cưới vợ khác không ?
- Vô tình anh trả lời : Cũng tùy,
nhưng anh không bao giờ nghĩ là bà xã anh bằng lòng đâu.
- Nếu có bằng chứng là chị ấy đồng ý thì
anh vẫn ở vậy luôn à ?
-
Thôi bỏ qua chuyện nhức đầu đó đi. Tới đâu hay tới đó, anh cũng không khoẻ lắm
để lo nghĩ những chuyện phức tạp éo le đâu em.
Thật sự mà nói, anh cũng có cảm tình với Yến
chứ không phải không đâu, nhưng tình em trong sáng quá làm anh lưỡng lự, tiến
thối lưỡng nan bao nhiêu lần. May là Yến cũng là người tốt không dùng thủ đoạn
để rứt anh ra khỏi vòng tay em, Yến có đủ điều kiện và dư sức làm điều đó. Cũng
vì thế anh quí Yến hơn và lần lựa kéo dài thời gian chờ ngày Yến gặp người bạn
đời.
Rồi thình lình anh bị tai nạn xe, may là không
nguy hiểm đến tính mạng. Bấy giờ anh mới nhận ra rằng bấy lâu nay mình đã vô
tình làm khổ những người mình thương yêu nhất vì tính không dứt khoát, ích kỷ.
- Hèn chi mà anh không bạc đầu sao được ?
- Sao không bao giờ em nghĩ đến em hết vậy
Hằng ? Em không lo sợ mất anh sao?
- Phải có so sánh mới buồn vui, giận tức,…Nên
tập thông cảm người khác nhất là người thân của mình, làm áp lực cũng vô ích
thôi. Còn vợ chồng, càng già thì tình có bớt nhưng nghĩa dầy hơn. Đừng đứng núi
nầy trông núi nọ, giận dỗi ghen hờn nhất thời mà không còn sáng suốt thực thi
trọng tâm cốt lỏi cho cuộc sống.
Con
người mà anh, ai cũng có những khuyết điểm ưu tư hết, do đó thấy người khác đau
gì mình cũng cảm thấy như bị khều khều móc móc rồi, đâm lo rồi quạu quọ thổi phồng tưởng
tượng làm chuyện bé xé ra to.
Theo em mất còn là có số như chúng mình đó
chỉ cần một biến đổi là trắng tay. Bao nhiêu người còn kém may mắn hơn sao mình
không để ý đến mà lại cứ so đo ganh tị tự làm khổ mình thêm. Anh đừng lo nghĩ đắn
đo gì nhiều nữa cả, hạnh phúc ngày nào là cám ơn Ơn Trên ngày đó.
Thế rồi Luân Hằng quyết định đi dự đám cưới
của Yến Khoa. Điều mà làm Hằng cảm động bất ngờ là chính cả hai đều được mời
làm người chứng trong nghi lễ hôn phối đạo và đời. Luân nhìn Hằng nghiêm trang
bên bàn thờ ký tên vào sổ, bất giác Luân có cảm giác như sống lại đám cưới thật
sự của chính mình. Và chuyện đã qua quả là bao thử thách, khối vốn sống, kinh
nghiệm đời cho hạnh phúc lứa đôi. Trở về chỗ ngồi, tay nắm tay, mắt tìm mắt, họ
thì thầm rúng động tự tâm can « Cám ơn ».
Cô Trần
Thành Mỹ