Thông
thường khi ta có tuổi hay hồi tưởng về những kỷ niệm thời ấu thơ hay nhắc lại những
kỷ niệm đẹp dưới mái trường yêu quý, nhắc lại tình bạn, tình thầy trò, tình
đồng môn, v.v…Viết mãi rồi cũng hết đề tài hay lập đi lập lại những đề tài cũ làm
độc giả cảm thấy nhàm vì thế trước khi gát kiếm về hưu tôi muốn viết lên vài
tâm sự để mong chia sẻ cùng quý vị.
Ngày
xưa người Việt mình sống đến 60 tuổi được xem là đã già.
Bạn
bè cùng lứa với tôi ngày nay đã trên 60, có người đã về hưu kẻ khác đang sửa
soạn lên dự án cho ngày hưu trí quan trọng...
Ở
xứ tạm dung này mùa đông dài đăng đẳng hơn 6 tháng. Tuyết trắng mang màu ảm đạm
phủ kín sân nhà hơn năm tháng làm cho cuộc sống người già hẩm hiu hơn ở Việt
Nam hay Nam Mỹ.
Tôi
còn nhớ những ngày cuối cùng trước khi gát kiếm về hưu, mỗi đêm nằm trên giường
tôi hơi bị trằn trọc khó ngủ. Nghĩ lại mới đó mà đã 40 năm cặm cuội làm việc
đầy căng thẳng nhưng có biết bao kỷ niệm, kiến thức học hỏi. Mỗi đêm trước khi
ngủ phải nhớ để đồng hồ báo thức 6 giờ sáng hầu mong có đủ thì giờ sửa xoạn áo
quần thẳng tắp mà kịp bắt xe bus vào sở làm. Vào sở mở máy pc sắp xếp đâu vào
đó rồi thủng thẳng đến máy cà phê trò chuyện thời sự với các đồng nghiệp khác
nhau và một ngày căng thẳng, đôi khi thú vị bắt đầu. Công việc, họp hành, tranh
cãi và tiếp xúc với đồng nghiệp diễn ra hằng ngày như vậy đã hơn 40 năm. Rồi
ngày mai khi về hưu, mỗi sáng thức dậy ta sẽ không còn thấy những cảnh quen
thuộc ấy diễn ra nữa. Một cuộc sống mới bắt đầu…
Mỗi
khi vào viện dưỡng lão thăm bố mẹ thấy mà thương cho các cụ. Nhìn các cụ thui
thủi sống cô đơn một mình trong các viện, có cụ đi tới đi lui nhìn người ta ra
vào mà không hiểu họ làm gì, có cụ ngồi một mình xem ti vi, còn các cụ khác
mang gậy đi từ đầu hành lang đến cuối dẫy hành lang để khuây khỏa vì không đi
được ngoài vườn vào mùa đông phủ đầy tuyết trắng. Những cụ còn sức khỏe và minh
mẫn hơn thì dọc Ipad xem tin tức, trao đổi email hay vào Youtube/Twitter...
Trái
với người già bên Việt Nam sống chung vui vẻ trong cùng mái ấm gia đình với con
cháu đầy đàng. Ăn uống luôn được người thân quan tâm chiếu cố. Ra đường người
già ở VN được kính trọng – kính lão đắc thọ nên các cụ ít bị tủi thân. Đi đâu
người ta cũng nễ nang. Các quyết định quan trọng trong gia đình đều nằm trong
tay các cụ. Trong khi đó các cụ trong viện dưỡng lão ở bắc Mỹ chỉ được con cháu
mỗi tuần đến thăm một lần là may lắm rồi. Ăn uống thì các cụ không hài lòng cho
lắm vì là thức ăn tây phương không thể so sánh với phở, cơm xườn bì, bún riêu, bún
bò huế hay chả giò của VN mình. Còn các viện dưỡng lão dành riêng cho người Á
châu thì thức ăn bị ban quản trị cắt xén nên cũng kém ngon nhạt nhẽo và thiếu chất
đạm cho các cụ. Nói chung người già VN mình đều bị hụt hẫng đủ thứ - từ tinh
thần đến thể xác.
Ở
bắc Mỹ này tôi thấy người ta càng nhiều tuổi càng khổ. Khổ vì không còn hưởng
thụ gì được sự đời, ăn uống kém ngon, thị lực yếu kém mà còn phải chịu những
bệnh tật do già yêú sinh ra. Người già không tự lo được cho thân mình, mắt mờ,
tai điếc, hay lú lẫn (dementia) hay mất trí nhớ (Alzheimer), sống nhờ người
khác. Người già vua chúa hay cùng đinh, tỷ phú hay anh nghèo rớt một xu dính
túi không có, kẻ quyền uy chấn động thế giới một thời hiển hách hay anh phó
thường dân cả đời cơm nhà, quà vợ, khi tuổi già đến đều có những nỗi khổ như
nhau.
Nghỉ
hưu thường được nhiều người xem là bước ngoặt của cuộc đời. Dự lường những biến
đổi tâm lý có thể diễn ra như sốc vì có cảm giác mình không còn giá trị, lo
lắng vì nghĩ không được người khác tôn trọng…, nhiều người đã chuẩn bị kỹ lưỡng
cho mình các kế hoạch từ công việc đến sức khỏe.
Đa
số những người về hưu sẽ có cảm giác buồn chán và tâm lý hụt hẫng khi “bỗng
dưng quá nhàn”. Mặc dù sự gia tăng tuổi tác có thể gây ra các khó khăn cho thị
lực nhưng các chuyên gia khuyến khích người già đừng từ bỏ việc đọc và học cách
thích ứng với hoàn cảnh mới. Vậy chính xác điều gì diễn ra trong não khi chúng
ta đọc?
“Bộ
não luôn tạo mới các nút giao giữa các tế bào thần kinh nhờ những kích thích
như đọc sách”, chuyên gia y tế và là chủ tịch Hội Lão khoa Đức, ông Manfred
Gogol giải thích. Một nghiên cứu mới của châu Âu đã phát hiện ra rằng, sức khỏe
của một người cải thiện đáng kể sau khi họ nghỉ hưu, do họ có giấc ngủ tốt hơn,
tập thể dục nhiều hơn và ít căng thẳng hơn. Theo kết quả của nghiên cứu này,
người về hưu nếu có thể, khoảng 40 phút của giấc ngủ mỗi đêm và có 10% khả năng
tập luyện thường xuyên.
Điều
này làm tăng sức khỏe thể chất và tinh thần của họ, giảm 25% đến gặp bác sĩ so
với những người vẫn đang làm việc ở tuổi đó. Vì thế ông Gogol đề nghị đọc những
cuốn sách có nội dung thực sự hấp dẫn chính người đọc. Nếu một cuốn tiểu thuyết
quá dài gây mệt mỏi thì hãy thử đọc những truyện ngắn, các bài viết về xã hội…
Khả
năng chuyển đổi từ ngữ sang những hình ảnh tinh thần là rất tốt cho hoạt động
nhận thức. Đọc cũng giúp cải thiện vốn từ vựng, cách sử dụng ngôn ngữ và khả
năng tập trung, theo chuyên gia Simone Helck, tổ chức thúc đẩy và phát triển
chiến lược chăm sóc người cao tuổi Deutsche Kuratorium Altershilfe (Đức).
Có lần tôi đọc được trên
mạng một câu chuyện thú vị nhưng không kém phần thực tế về một cụ bà người Mỹ
tên Elizabeth Toth khoảng 68 tuổi chọn cách về hưu đặc biệt bằng du thuyền. Bà
kể rằng bên Mỹ muốn được một cuộc sống hưu trí thoải mái phải tốn 6,000 đô mỗi
tháng (bà này thuộc hạng khá giả đây) cho Viện Dưỡng Lão (VDL) hạng sang, tương
đương 200 đô mỗi ngày. Bà chọn du thuyền Princess cruise để dưỡng hưu vì hãng
này có giá đặt biệt cho những người senior, tức trên 65. Giá trung bình của
cruise là 170 đô mỗi ngày cộng với tips cho nhân viên phục là 12 đô mỗi ngày.
Tính ra vẫn còn rẽ hơn viện dưỡng lão 200 đô/ngày. Mỗi ngày bà ăn uống thoải
mái, được gặp nhiều bạn mới và nhân viên lịch sự trẻ trung hết mình phục vụ bà.
Mỗi đêm bà được xem những show khác nhau hay được nhân viên mời nhảy đầm khuây
khỏa. Mỗi ngày bà đi viếng 1 địa điểm trên thế giới chứ không như trong VDL
quanh năm bà sẽ chỉ thấy toàn 4 bức tường và những khuôn mặt già xấu xí. Ăn
uống trong VDL thì gần như ăn chay chán ngáy, menu ít thay đổi ngày nào như
ngày nấy. Kể ra cũng thú vị với lối sống hưu trên du thuyền, nếu còn sức khỏe
và sự tự chủ. Trên thuyền cũng có dịch vụ y tế với bác sỹ. Nhân viên dọn dẹp
phòng 2 lần mỗi ngày trong khi VDL họ chỉ dọn dẹp mỗi 2 tuần hay mỗi tháng một
lần. Bà này cứ sau mỗi 2 tuần lại mua tiếp back-to-back trip khác với giá
khuyến mãi (discount) để tiếp tục hành trình mà không cần xuống tàu. Như thế
lúc nào bà cũng trên thuyền, ở cùng 1 phòng và mỗi 2 tuần tàu đổi hành trình
đến những quốc gia khác nhau và bà Elizabeth có dịp viếng thăm hầu như khắp năm
châu.
Thông
thường người có tuổi ở hải ngoại hay bị mắc phải 3 cao và 1 thấp.
Ba
cao là – cao huyết áp (high blood pressure), cao đường (diabetes) và cao mở
(cholesterol). Hơn nữa các cụ hay bị chứng loãng xương, xương khớp bị phong
thấp (arthritis). Các bác sỹ khuyên người già nên tập luyện thể xác và ăn uống
lành mạnh để có cuộc sống có nhiều ý nghĩa hơn. Thông thường các cụ buồn chán hụt
hẫn vì thiếu sự chăm sóc của con cháu, ăn uống không ngon miệng chán đời vì 3
cái thiếu sau đây:
Cái
thiếu thứ nhất là thiếu vận động - Độ
tuổi 55-65 thường có những thay đổi lớn về thể trạng, quá trình lão hóa diễn ra
khá nhanh, cần tăng cường vận động nhẹ nhàng để giảm quá trình này. Chú ý,
không nên vận động quá mạnh, cần tạo sự cân bằng giữa động và tĩnh thông qua
các hoạt động hàng ngày như sinh hoạt câu lạc bộ, tập dưỡng sinh, chăm sóc vườn
hoa cây cảnh… Bên cạnh đó, cần đảm bảo cân bằng trong tư duy, tránh hưng phấn
và ức chế quá mức, không nên để tư duy nghỉ ngơi quá lâu, tức là tâm phải tĩnh
tại, phải ổn định. Để tránh sự nhàm chán, lời khuyên cho người về hưu là nên đa
dạng loại hình hoạt động trong nhà cũng như ở ngoài trời, hoạt động tinh thần,
hay vận động cơ thể, hoạt động tập thể hoặc cá nhân phù hợp với sở thích và khả
năng của mình nhất, để khỏi có những ngày ngồi không khi cuộc sống thay đổi.
Theo
các nhà tâm lý thì khi phụ nữ đến tuổi về hưu, nội tiết tố suy giảm cùng lúc
với những diễn biến âm thầm trong cơ thể khiến cho họ phải đối mặt với các
bệnh: tim mạch, loãng xương, tiểu đường... Còn nam giới khi về hưu, ngoài hói
đầu, bụng phệ, cơ bắp mềm nhão thì có nhiều nguy cơ bị huyết áp cao, xương
khớp... Để tránh bệnh tật cũng như tổn thương về tâm lý, mọi người nên lên
chương trình tiền về hưu, nghĩa là bàn giao công việc từ từ để không bị hụt
hẫng và chuẩn bị chương trình, kế hoạch sau khi về hưu, gồm: Thời gian, kinh
tế, các hoạt động và mối quan hệ dự kiến thay thế công việc và quan hệ đồng
nghiệp..., chẳng hạn như du lịch, làm từ
thiện, chăm sóc con cháu, làm vườn ngắm cảnh, nghiên cứu trên mạng, hoạt động
nghệ thuật, tham gia các lớp thiền, Yoga hay Càn Khôn Thập Linh, v.v...
Ở
tỉnh nhỏ Brossard chúng tôi đang cư ngụ, các bạn già về hưu hẹn nhau đi bộ mỗi
sáng lúc 8 giờ bằng cách tụ ở một điểm họp cố định trong shopping Champlain Mall
hay trong canteen của Costco. Sau đó mọi người cùng nhau đi bộ 1 tiếng đồng hồ quanh
quẩn trong shopping mall lớn vào mùa đông để tránh té gẫy xương hay đi bộ quanh
thành phố vào mùa hè. Cố gắng đi bộ từ 5 đến 10 ngàn bước mỗi ngày tùy khả năng
sức lực mỗi người rồi trở lại canteen ăn điểm tâm sáng nhẹ với croissant và một
ly café nóng. Từng ngần khuôn mặt ấy (khoảng trên dưới 20 người) gặp nhau hằng
ngày, kẻ nói nhiều người nói ít, nhiều khi có chút đụng chạm tự ái lẫn nhau vì
không ai cũng có cùng quan điểm hay địa vị trong xã hội cả. Nhưng chúng tôi cũng
cố gắng hòa giải nếu có thể giữa anh em với nhau để mong có bầu không khí thân
mật và bớt căn thẳng. Tán ngẫu chán rồi về nhà nghỉ ngơi và lo cho việc riêng từng
người như dọn dẹp nhà cửa, đọc email, facebook, sơn sửa nhà cửa hay làm vườn,
v.v.v... Mỗi tối từ 7 giờ đến 9 giờ mọi người có thể đến một trường trung học Antoine-Brossard
với hơn 6 bàn ping pong để giải trí và có dịp trò chuyện cho hết ngày. Họ tổ
chức 2 buổi chơi tennis mỗi tuần cho các vị chơi tennis.
Cái
thiếu thứ hai là thiếu bạn – người
lớn tuổi, sống cô đơn, biệt lập, không đi ra ngoài, không giao thiệp với bạn
hữu, thế nào cũng đi đến chổ tự than thân trách phận, bất an, lo âu, ủ dột và
tuyệt vọng. Từ đó bắt nguồn của bao nhiêu căn bệnh. Đừng bao giờ nói, hay nghĩ
là: “Tôi già rồi, tôi không giúp ích được cho ai nữa”. Đừng nói những lời hay
những tư tưởng có ý tuyệt vọng bạn bè rất quan trong đời sống hàng ngày của con
người từ khi đứa bé vào đời đến cụ già lú lẩn. Cuộc sống tuổi già thật đa dạng,
nhiều màu sắc nên ta cần có nhiều bạn bè, nhiều nhóm bạn bè hoặc tham dự vào
những sinh hoạt trong các Hội đoàn ái hữu lành mạnh. Gặp bạn, nói ra những điều
phiền muộn cho nhau nghe. Hãy tìm cách gặp gỡ bạn bè và người thân vì không còn
nhiều thời gian nữa. Tình bạn vốn là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng được
trân trọng. Một người có thể có rất nhiều bạn tuy nhiên không phải ai cũng có
một người bạn thân hay một tình bạn chân thành. Đôi khi sự bận rộn của cuộc sống cuốn
chúng ta vào khiến con người dần trở nên lãnh cảm. Tuy nhiên, trong một giây
phút nào đó, khi người ta cảm thấy cô đơn, trống trải họ mới thấy việc có một
người bạn bên cạnh ý nghĩa đến nhường nào. Đó là người hiểu về quá khứ của ta,
tin tưởng vào tương lai của ta và chấp nhận con người hiện tại của ta. Sự tồn
tại của một người bạn không phải là luôn nhìn thấy bằng mắt mà là luôn cảm nhận
bằng trái tim. Trong sự cô đơn, trong đau ốm, trong bối rối – nhận thức về tình
bạn khiến ta có thể bước tiếp, thậm chí ngay cả khi bạn ta bất lực không thể
giúp ta. Họ ở đó là đủ rồi. Tình bạn không phai nhạt bởi không gian hay thời
gian, bởi sự giam cầm của chiến tranh, bởi khổ đau hay sự im lặng. Chính trong
những thứ đó mà nó bắt rễ sâu nhất. Chính từ những thứ đó mà nó nở hoa. Các cụ
còn đầu óc minh mẫn hơn có thể xem phim trong Youtube, tìm tin tức trên mạng. Ở
Bắc Mỹ có nhiều câu lạc bộ của những tỉnh lớn thường đặt gần trung tâm hay chợ
búa để các cụ đến dùng Internet miễn phí hay câu mạng miễn phí (free WiFi) để
vào Facebook, Youtube, Google, v.v...
Vào
trong internet để gửi thư cho bạn bè, để chia sẻ một tin hay, một chuyện vui,
một bản nhạc, đọc những bài viết có giá trị, hay “chat” với người quen biết.
Chúng ta cần trao dồi bộ óc để trí nhớ vẫn còn sáng suốt. Nếu có người bạn cần
giúp, ta cứ mở lòng nhân ái, tốt bụng với mọi người. Rảnh rỗi đi làm những việc
từ thiện xã hội, giúp một tay tại những nơi tôn kính như nhà Chùa, nhà Thờ… lấy
việc giúp người làm niềm vui, đó là những thú vui trong tuổi già. Internet giúp
các cụ có thêm kiến thức về chính trị đời sống hằng ngày, kinh tế thế giới,
v.v... 31% cụ thường sử dụng Facebook và trong nhóm nầy có 73% dùng trang
Facebook để liên lạc với thân nhân và dung Facetime để gọi điện thoại cho con
cháu. Riêng
đối với người cao tuổi tại Hoa Kỳ, The Nielson Company cho biết số người già senior
sử dụng Internet đã tăng 55% từ 11.3 triệu cụ. Đến cuối năm 2004 lên 17.5
triệu. Số giờ các cụ ngồi gõ internet cũng tăng 11% trong khoảng thời gian 5
năm nói trên nghĩa là từ khoảng 52 giờ trong một tháng lên trên 58 giờ /tháng.
Hiệp hội người hưu trí Hoa Kỳ (AARP) cho biết có lối 40% những người trên 50 tuổi nói rằng họ rất thoải mái mỗi khi sử dụng internet đặc biệt là các mạng xã hội chẳng hạn như Facebook, Linked In, và Twitter. Tại sao facebook lại thông dụng thế? Trên thế giới hiện có 300 triệu người sử dụng. Đây là nơi hẹn hò thường xuyên của dân internaute. Họ trao đổi tin tức, tâm sự, hình ảnh, v.v…Sau khi viễn du tiên cảnh, chủ compte facebook để lại cho gia đình cũng như bạn bè cả khối hình ảnh và kỷ niệm còn ghi trong trang mạng xã hội nầy. Nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề, facebook gom góp những điểm chánh yếu và làm một profile (hồ sơ-tiểu sử) của người dung qua. Lúc đó chỉ có những bạn của facebook mới có thể mở và gởi message của họ vào trong đó. Những thông tin quá nhạy cảm, như địa chỉ và tình trạng statut gia đình đều bị rút bỏ. Bạn bè và thân nhân không thể vào xem những message quá riêng tư của người khuất bóng.
Trong
tương lai gần Internet sẽ làm thay đổi nếp sống và nền kinh tế thế giới như
việc mua sắm online hầu như tất cả chẳng hạn như đặt vé máy bay, mua tour du
lịch, xem thời tiết khí tượng khắp thế giới, xem phim và tivi miễn phí. Người
già chỉ sảng khoái khi được có bạn tâm giao, đó là một liều thuốc bổ mà không bác
sĩ nào có thể biên toa cho ta mua được.
Ngoài
món ăn tinh thần Internet các cụ còn thiếu cái thứ ba là thiếu… ăn.
Khi
ta còn nghèo thì lo ăn no mặc ấm. Đến khi ta khá giả hơn thì cố ăn ngon mặc
đẹp. Đến lúc có tuổi thì ăn chơi mặc kệ và đến khi không còn răng nữa thì ăn
chay mặc niệm…chú ý nhu cầu dinh dưỡng người già là rất cần thiết. Theo đó,
trong chế độ dinh dưỡng cho người cao tuổi, phải đảm bảo sự hợp lý giữa các
loại thức ăn. Các nguồn cung cấp vitamin, chất khoáng phải cân bằng với đạm,
chất xơ. Không nên dùng quá tỷ lệ một dưỡng chất nào đó. Ngoài ra, đừng vì lo
ngại người già ăn nhiều sẽ gặp nhiều bệnh mà quá kiêng khem, dẫn đến thiếu
chất, cơ thể sẽ mệt mỏi.
Như
vậy, sự cân bằng mọi mặt đời sống sau khi về hưu là rất quan trọng. Người già
nên lưu ý tránh những áp lực của cuộc sống, đảm bảo dinh dưỡng, tăng cường các
mối quan hệ và sinh hoạt tại cộng đồng nhằm đảm bảo tâm sinh lý, sống khỏe,
sống có ích.
Nếu
có chút ít đồng tiền thì cứ tiêu xài những gì ta cần vì sẽ có lúc chúng ta để
lại cho người khác xài. Nếu hôm nay ta còn khoẻ mạnh, còn ăn được những món ăn
ta thích và ăn biết ngon là ta đã có một khối tài sản to lớn trong tuổi già. Rồi
ta tìm đến những người bạn cùng nhau uống tách trà nóng, ly cà phê buổi sáng,
kể chuyện năm xưa hay trao đổi những kinh nghiệm trong cuộc sống hiện tại.
Cuối
tuần, hẹn nhau với người bạn đi câu cá, du lịch ngắn tập thể, hưởng không khí
trong lành của thiên nhiên và cũng để cho tâm tư lắng đọng, tinh thần thanh
thản. Đó là những niềm vui trong cuộc sống cuả tuổi già.
Chỉ
vỏn vẹn trong ba tháng hè năm 2017 tôi biết được có 4 người quen đã ra đi vĩnh
viễn. Anh bạn BS Lê Phước Hoàng mà chúng tôi vừa ngồi ăn và nhậu cùng chung bàn
6 tháng trước đó tức ngày 31 tháng 12 2016 đã qua đời vì bệnh tim và đột quị
cùng lúc vào giữa tháng 5 năm 2017 ở cái tuổi 72. Anh của bạn tennis tôi là BS
Thành Quang Lân, một nhân vật khá nổi tiếng ở Montreal mắc bệnh ung thư phổi
cũng vừa qua đời vào cuối tháng 6 ở tuổi 68. Đầu tháng 7 ông cụ bố của anh bạn thân
Taberd tên N. N Thuần vừa qua đời ở cái tuồi rồng vàng 92. Và gần đây ngày 9
tháng 7 một anh bạn học kỹ sư trên tôi 4 lớp tên D. Tâm Chí cũng qua đời vì
bệnh tim mạch trong lúc làm việc tại tỉnh Youngdé thuộc Cameroun ở cái tuổi 66.
Điều này làm chúng tôi suy ngẫm vô cùng và như một cú sốc. Cuộc đời sao ngắn
ngủi quá.
Nhớ
lại vào lứa tuổi đôi mươi, chúng ta lang thang trong sân trường khuôn viên
trường đại học, vui cười vô tư và bây giờ đã hơn 40 năm trôi qua rồi. Đời người
thoáng chốc đã già!
Bây
giờ, những năm còn lại trong cuộc đời của một người, chúng ta cần sống thanh
thản, sống thoải mái, sống hạnh phúc vì qua một ngày, chúng ta đã mất một ngày.
Vì vậy, một ngày đến, chúng ta vui một ngày. Vui một ngày…rồi không biết được
bao nhiêu ngày nữa. Hạnh phúc là do chính mình tạo ra, vui sướng cũng do chính
mình tìm lấy vì những niềm vui ấy đã ẩn chứa trong những sự việc nhỏ nhặt xảy
ra trong đời sống.
Hạnh
phúc là những gì hiện đang ở chung quanh chúng ta, trong tầm tay chúng ta. Nhà
nho Nguyễn Công Trứ quan niệm “Tri túc, đãi túc, tiện túc, hà thời túc. Tri
nhàn, đãi nhàn, tiện nhàn, hà thời nhàn”…
Tiền
rất quan trọng trong đời sống của con người nhưng tiền không phải là tất cả.
Đừng quá coi trọng đồng tiền và cũng đừng lệ thuộc vào đồng tiền, mặc dù biết
rằng nếu không có tiền thi làm sao chúng ta sống, làm sao để được thoải mái. Ta
vẫn biết khi ta ra đời, ta đâu có mang nó đến và khi ra đi, chúng ta cũng không
mang nó theo. Đồng tiền có thể mua một lâu đài to lớn nhưng đồng tiền không mua
được mái ấm gia đình. Đồng tiền giúp chúng ta mua được nhiều thứ tiện nghi
trong cuộc sống nhưng đồng tiền không mua được sức khỏe cũng như hạnh phúc
trong đời sống.
Quảng
đời còn lại thì quá ngắn ngủi, ta phải sống những ngày tháng cho đáng sống, ta
phải làm cho cuộc đời thêm phong phú .
Những
gì cần ăn thì cứ ăn, cần mặc thì cứ mua sắm, muốn đi du lịch thì cứ đi. Tập cho
mình có nhiều đam mê, tự tìm niềm vui cho chính mình
Hơn
nửa đời, chúng ta dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây
giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho chính mình, quan tâm bản
thân, sống thế nào cho thanh thản, vui vẻ. Việc gì muốn thì làm, ai nói sao thì
mặc kệ vì mình đâu phải sống để người khác thích hay không thích, nên sống thật
với mình. Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức, ăn uống quá kiêng cử thì
không đủ chất bổ dưởng, quá nhàn rỗi thì buồn tẻ, quá ồn ào thì khó chịu.
Lắm
lúc ngẩm nghĩ lúc nào về hưu mới đúng lúc, ta sẽ ở đâu và vợ chồng tôi sẽ ăn
uống ra sao thì tôi thở dài ngao ngán. Vào Nhà Già ở suy cho cùng cũng là một
giải pháp tốt nhất. Thực ra Nhà Già ở Canada thật sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi,
nhân viên phục vụ tử tế, không có gì đáng phàn nàn.
Cuộc
sống tự nó là điều kỳ diệu. Lúc mầm non son trẻ luôn vươn lên để sống là kỳ
diệu. Lúc già kiệt lú lẫn yên phận cũng là kỳ diệu. Chúng ta cố sống một cách nhân
tâm để đừng hổ thẹn với đời và cũng đừng quá bi quan vì tuổi già. Chúng ta
không mãi duy trì được hình thức bên ngoài tốt đẹp, nhưng có thể giữ ấm trái
tim với đồng loại cho đến lúc ngừng nghỉ.
Tôi
bổng nhớ lại có một danh nhân nào đó đã nói “Lúc ta sinh ra thì khóc oe oe và
mọi người chung quanh ta cười mừng tươi rói. Khi ta ra đi vĩnh viễn, miệng ta
mĩm cười thì mọi người xung quanh đang khóc mướt...”
Nguyễn Hồng Phúc
January 2018
January 2018
Montréal, Canada