Quê hương tôi, ôi muôn trùng
vời vợi
Một ngày về, nào ai đợi được
đâu
Bốn mươi năm rồi, thật đã
quá lâu
Và phải đợi đến ngày nào đây
nữa.
Mấy hôm nay, Ca li mưa mờ mịt
Những sợi mưa sao y hệt Việt
Nam
Quê nhà tôi ơi, xa mấy mươi
năm
Nhớ da diết, biết làm sao quên
được
Nhớ, nhớ quá những cơn mưa
thuở trước
Tuổi còn thơ, thường chạy ra
tắm truồng
Mẹ luôn nhắc:”đừng tắm lâu bị
bịnh”
Nay còn đâu ngào ngọt tiếng yêu thương!
Tôi đã nghe,và muốn còn nghe
nữa
Tiếng hát thét gào “Việt Nam
Tôi Đâu”
Dù mỗi lần nghe, lòng lại nhói
đau
Như mủi kim nhọn, đâm vào da
thịt
Quê nhà tôi ơi, muôn trùng vời vợi
Nơi tôi chào đời,khóc tiếng
đầu nôi
Làm kiếp thiên di,nào đâu ai
muốn
Có đưọc bay về,ngủ giấc cuối
đời.?
-Cảm xúc những ngày mưa đầu năm tại
Cali-2016-
Hoài Việt