Cuối năm lớp 9 tôi bắt đầu biết mộng mơ ngoài cửa lớp, thích đọc thơ tình, nghe nhạc buồn, yêu màu tím, thích đi lang thang đường Giao Hạ sau giờ tan học, thích uống sâm bổ lượng dưới chân cầu Bon buổi trưa, thích ngồi cà phê quán Trang buổi tối... Nói chung cái thời vàng son con gái thì thích đủ thứ mà không biết chắc mình thích nhất cái gì!
Tình cờ đọc bài thơ “Pleiku có gì lạ” của anh chàng lính nào đó đóng quân trên phố núi heo hút, “Nếu em hỏi Pleiku có gì lạ, anh kể em nghe những buổi chiều vàng, mà nhiều đêm anh nằm chờ trời sáng, để nhìn mặt trời trên đỉnh sương tan... hai ngón tay vàng khè cay đắng, anh uống cà phê như uống cô đơn”. Thời chinh chiến đánh nhau ì xèo, sống chết không biết lúc nào nên cô nữ sinh dễ mũi lòng trước nỗi buồn nhè nhẹ của chàng lính trẻ, thế là tôi viết thư làm quen với mấy dòng theo kiểu tìm bạn bốn phương đẹp xấu tùy người đối diện dù biết mình có chiều cao khiêm tốn, thân hình hơi bé bự, và nụ cười răng thỏ.
Thư qua thư lại đâu cả năm trời, thật tình tôi cũng không biết gì
để tám ngoài chuyện trời trăng mây nước, “hôm nay bé đi học, sáng sớm trời mờ mờ sương, bé đi ngang qua
con đường Giao Hạ thấy hoa bằng lăng nở tím, bé chợt nhớ anh” chời
ơi cải lương hết biết!! Nhưng anh chàng thì rất chân tình, thư nào
cũng dài mười mấy trang giấy học trò kể lể nỗi niềm tâm sự của
lính nơi tiền đồn xa xôi, và dĩ nhiên là luôn kèm theo đôi vần thơ làm
tim tôi nhúc nhích “Em có về qua con
đường Giao Hạ, ngắt dùm anh đôi
cánh lá me xanh, viết yêu thương
trãi đầy trên trang lá..”. Không biết tôi tả con đường Giao Hạ ở
Sóc Trăng ra sao mà anh chàng tưởng tượng nó thành con đường Duy Tân cây dài bóng mát tuốt trên Sài Gòn
có lá me bay bay, nhưng không sao, đường nào cũng đẹp cũng thơ trong
tuổi học trò.
Và dĩ nhiên tôi cũng đâu dấu kín mối tình lãng mạn người yêu của lính này với đám
bạn nghịch ngợm, những lá thư được chuyền tay nhau đọc rồi cười khúc
khích, có đứa còn thuộc thơ chàng hơn là thuộc bài trong lớp, có
đứa ái mộ xin làm em gái hậu phương.
Mùa Noel năm đó chàng có mấy ngày phép để bay về gặp bé, dù hơi run nhưng phải đối diện sự thật thôi, hên là thời gian này Ba
Má tôi đi vắng, tôi bèn rủ mấy đứa bạn tới nhà bày đặt nấu nướng
ăn reveillon cho có vẻ trịnh trọng
ấm cúng với đèn cầy lung linh và bình bông bụp, bông giấy màu sắc
tá lã (nhà có gì bứt nấy mà). Tôi và lũ bạn hồi hộp chờ đến giờ
hoàng đạo, tôi hình dung một chàng lãng tử khoác áo trây di, dáng cao lớn hiên ngang với đôi giày đinh bết bùn đất hành quân.
Rồi nhà thơ cũng xuất hiện trong bóng đêm mờ ảo, tôi thì thào “chời ơi sao mà lùn tịt vầy nè”
nhưng nhỏ Huỳnh đã nháy mắt với tôi, “suỵt
để đón khách đã”, thật tình chàng cũng dễ thương với giọng Huế
nhỏ nhẹ và đôi mắt ướt buồn. Cả bọn hào hứng nhập tiệc vì .. quá
đói. Thật là một đêm Giáng sinh đầy ấn tượng!
Mặc dù chiều cao của chàng không tăng nhưng tình yêu của chàng thì
mỗi ngày mỗi lớn, những bài thơ vượt không gian cách trở để bay vào
cặp tôi trĩu nặng, đến nỗi tôi phải tự hỏi lòng mình đã thật sự yêu
chưa hay chỉ là những xao xuyến đầu đời của tưổi mới lớn?
Mùa hè 74 trong một chuyến về phép, chàng nhất định vào nhà gặp
Ba Má tôi để bàn chuyện cưới xin, phượng
đỏ có chàng tới hỏi thiệt sao? Ba tôi thì ưng bụng cái thằng
hiền lành, nhưng Má tôi lại nhất quyết nói không, bà bảo tôi còn nhỏ phải xong
chuyện học hành, vả lại anh lính tráng rày đây mai đó... lấy chồng chiến binh mấy người đi trở
lại, tuy bà không nói ra nhưng tôi biết Má sợ út cưng của Má lấy
chồng khổ sớm. Anh buồn hiu ra về, tôi tưởng cuộc tình đầy thơ đầy
nhạc suốt hai năm ba tháng mười bảy ngày của tôi tới đây là chết
ngắt khi tôi thấy Má mình có lý!
Vậy mà anh cũng nán lại Sóc Trăng suốt mấy ngày phép đó, chỉ
để hẹn nhau ở đầu đường Giao Hạ rồi đi uống cà phê, hay ăn mì ở mấy
tiệm vắng trong chợ (sợ Má thấy), bên anh tôi vẫn cố nói cười ríu
rít hồn nhiên cho nguôi ngoai nỗi hụt hẩng trong trái tim chàng. Một
lần hai đứa đang ăn kem vui vẻ, bổng anh nắm chặt tay tôi hỏi “bé có yêu anh không? Dạ có, vậy bé
có chịu trốn nhà theo anh không?” Tôi như sắp khóc “dạ không”. Anh có đem theo cây súng, bây giờ anh bắn bé chết và anh tự tử
theo, vậy bé có còn yêu anh không?” Tôi hốt hoảng bật khóc “dạ không” một cách cương quyết trong
khi anh cười phá lên.
Có thể anh đang thử lòng tôi mà cũng có thể tình yêu của tôi chưa
đến độ chín rục để chuẩn bị cho cuộc sống lứa đôi mật ngọt, tôi
thấy áy náy như mình có lỗi trong cuộc tình tan này, biết sao giờ?
Thời gian còn lại tối nào anh cũng đi ngang hẽm nhà tôi huýt sáo
bài “Hạ trắng” vu vơ như một ám
hiệu để tôi bước ra sân cho anh ném bài thơ bay vèo qua hàng rào bông
bụp, hên là cổng rào đã khép chớ con Mực mà nhào ra thì chắc anh
phải chích ngừa..
Những bài thơ được viết nắn nót trên tờ giấy bạc gói thuốc lá, nhưng
tôi nhớ hoài lời thơ cuối cùng này.
Tặng em
khoảnh khắc thời gian
Nhớ về Giao Hạ hai hàng cây xanh
Xây bao nhiêu mộng không thành
Tình yêu em vẫn mong manh tình buồn
Tặng em khoảnh khắc vô thường
Ai se duyên phận đôi đường hợp tan
Thức giấc giữa ánh trăng vàng
Gửi cho em chút bẽ bàng tình xưa
Cho dù nắng cho dù mưa
Cho dù đứng giữa đôi bờ âm dương
Vì đời một gió hai sương
Người đâu lúc ghét lúc thương vô cùng
Thương người nước mắt rưng rưng
Thương ta thân phận tưng bừng cuộc chơi
Mai sau tắt ánh sao trời
Tặng cho em cả một đời hư vô.
Nhớ về Giao Hạ hai hàng cây xanh
Xây bao nhiêu mộng không thành
Tình yêu em vẫn mong manh tình buồn
Tặng em khoảnh khắc vô thường
Ai se duyên phận đôi đường hợp tan
Thức giấc giữa ánh trăng vàng
Gửi cho em chút bẽ bàng tình xưa
Cho dù nắng cho dù mưa
Cho dù đứng giữa đôi bờ âm dương
Vì đời một gió hai sương
Người đâu lúc ghét lúc thương vô cùng
Thương người nước mắt rưng rưng
Thương ta thân phận tưng bừng cuộc chơi
Mai sau tắt ánh sao trời
Tặng cho em cả một đời hư vô.
Hai đứa chia tay lặng lẽ, tôi khóc thút thít cả tuần mà không
hiểu sao mình khóc, mới yêu chút xíu thôi mà, nếu nói như Má tôi
chuyện vợ chồng phải có duyên nợ thì cũng đành thôi, tôi nghĩ chẳng
bao giờ ta gặp nhau lần nữa, Pleiku xa xôi nắng gió.
Rồi tàn cuộc chiến, chắc số phận anh cũng như bao người lính
khác phải vào tù, tôi cũng có chồng sau đó ít lâu, trong dịp lên
Đàlạt chờ sinh đứa con đầu lòng, tôi tìm thăm nhà o dượng của anh,
nghe kể Ba Mạ anh mất sớm ngoài Huế, mấy anh em phải vào đây sống với
người thân, nên ở Đà Lạt anh có nhiều kỷ niệm.
Ngôi nhà nhỏ trên đồi và bên bếp lửa ấm cúng, tôi lại ngỡ ngàng
nghe chuyện của anh, người phụ nữ dí dí que cũi trong lò than như đang
nén sự tấm tức về nỗi buồn của mình
“anh ấy vẫn còn yêu chị, anh ấy đã
làm biết bao nhiêu bài thơ cất trong ngăn kéo mà em vô tình đọc được,
anh ấy còn dành đặt tên con bé là Trần thị Giao Hạ, em biết ngay anh
ấy chỉ nghĩ tới chị mà thôi..” Ôi cái anh chàng này! Tôi kêu lên
khi nắm đôi tay thô ráp nhọc nhằn của Thu chia sẻ, lấy chồng nhà thơ
thật bất hạnh, tình yêu anh ấy đã làm tổn thương trái tim người vợ
trẻ như Thu “chuyện qua lâu rồi Thu
ơi, bây giờ mình đã có chồng và sắp sinh con, mình cũng quên đi những
lãng mạn thời còn trẻ, mình xin lỗi đã làm Thu buồn, thật tình mình
không nghĩ là anh ấy tệ như vậy”. Tôi an ủi Thu và lại thấy mình
như người có lỗi!
Tình yêu thật kỳ lạ, nó không thể giống như một cái bánh to để
chia đều sự ngọt ngào cho những người mình thương mến, mà chỉ là
cục kẹo nhỏ để dành tặng riêng cho ai đó thôi, nên kẻ đến sau thường
bị nghe bài “anh còn nợ em” hổng biết khi nào mới trả dứt.
Hơn bốn mươi năm trôi qua, Love Story của tôi là một kỷ niệm đẹp đáng
nhớ đời, lúc còn ở Sài Gòn thỉnh thoảng tôi gặp anh, như hai người bạn thân thiết lâu ngày,
chúng tôi kể nhau nghe những buồn vui được mất trong cuộc sống thăng
trầm của mình, Thu đã ly dị sau đó vài năm, anh cưới thêm bà vợ nữa
cho đời bớt buồn, con bé Giao Hạ đã mất trong một tai nạn năm nó 16
tuổi khiến anh như bị điên, suốt ngày lang thang trong rừng thông trên
Blao, anh nuôi ong lấy mật mà sao đời anh cay đắng quá. Anh lại tiếp
tục làm thơ tình khi bà vợ sau bỏ anh để lấy tay Giám đốc giàu sụ… Thơ
anh lại chất đầy ngăn tủ mà không có ai lén coi để biết anh viết gì
trong đó.
Rồi tôi theo chồng xa xứ, trước ngày đi anh còn nhắn vào phone tôi hai câu thơ “ngỡ rằng ong bướm đã say, em qua bến lạ còn quay quắt buồn”. Mãi cho đến bây giờ ngồi nghĩ lại, không biết ngày xưa mình có yêu anh nhiều như anh đã yêu mình không, hay chỉ là thoáng bâng khuâng của mối tình đầu. Ôi “mối tình đầu của tôi, là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp.”
Bây giờ hai đứa đều già theo năm tháng, ở bên kia nửa vòng trái
đất, anh đang thoi thóp từng ngày đếm bước thời gian, không biết anh
có còn nguồn thơ để tặng người phụ nữ nào yêu anh tình cuối? Nhưng trong trái tim tôi mối tình đầu
của năm 17 tuổi vẫn luôn tươi trẻ, hồn nhiên và tinh khôi như ngày nào.
Ngọc Ánh