Xông Ngả Năm chải dìa năm ngả
Tui dí em chắc có lươn diên
Mới gặp đả thấy thương liền
Mến người dân dả,-chớ gái thị
thiền thiếu chi. . .
Nói ga, chỉ xợ em cười
Tui đây chỉ thích những người dưới quê
Mùi dầu dừa,tui gất mê
Mê luôn cả mái tóc thề của em
Gái thị thiền,tui hổng ham
Cưới dìa hỏng biết chuị làm. . guộng không ???
Hay là chỉ biết ngồi không
Lo xửa xắc đẹp, buồn lòng tía tui
Em ơi, đây có mấy lời,
Tui ti ít học, nhưng người xiêng năng
Xức phẻ, số một chong làng,
Mấy thằng chạc tủi,hổng bằng tui đâu
Em mà ưng chịu làm dâu,
Tía má xẻ xắm mâm chầu hỏi ngay
“Cưới dợ thì cưới liền tai,
Chớ để lâu ngày,thiên hạ dèm
pha”
Ga diên xẻ thưa má ba,
Đến gặp thấy Xáu,coi ga tốt ngày
Ba má năm nay đã dà,
Tui là con út, ở nhà xống chung.
Guộng dườn còn tám chục công
Em dìa hai đứa mình cùng
chung lo
Tía má theo ông theo
bà,
Căn nhà thừa tự, cũng là của tui.
Đây đã kể gỏ đầu đui,
Đó dìa xum họp, đề gồi đẻ con
Chỉ chừn khoản một chục chơn,
Có nếp, có tẻ,
thì còn gì dui
Em ôi, xao hỏng chả lời
Thò lỏ con mắt nhìn tui mà cười???
Xin
thưa, bài thơ trên là “tâm tình” của một cậu dân quê tại Ngả Năm(Sóc trăng),mà
cũng cả miền Nam, vào khoản thập kỷ 1950. Lời lẽ mộc mạc, phát âm sai chánh tả.
. . Sau đây là nguyên bài đúng giọng và chánh tả. Xin mời. .
GHẸO NGƯỜI
DƯNG
Sông Ngả Năm chảy về năm ngả
Tui với em chắc có lương duyên
Mới gặp đã thấy thương liền
Mến người dân dả, (chớ gái)
thị thiền thiếu chi(1)
Nói ra chỉ sợ em cười
Tui đây chỉ thích những người
dưới quê
Mùi dầu dừa, tui rất mê(2)
Mê luôn cả mái tóc thể của
em
Gái thị thiền,tui hổng ham
Cưới dì hỏng biết chịu làm
ruộng không?
Hay là chỉ biết ngồi không,
Lo sửa sắc đẹp.buồn lòng tía
tui.
Em ơi, đây có mấy lời
Tui tuy ít học, nhưng người
siêng năng.
Sức khỏe số một trong làng
Mấy thằng trạc tuổi hổng bằng
tui đâu.
Em mà ưng chịu làm dâu,
Tía má sẽ sắm mâm trầu hỏi
ngay
Cưới
vợ thi cưới liền tay
Chớ để lâu ngày thiên hạ dèm
pha
Ra giêng sẽ thưa má ba,
Đến gặp thấy Sáu, coi ra tốt
ngày
Tía má năm nay đã già,
Tui là con út, ở nhà sống chung.
Ruộng
vườn còn tám chục công,
Em
dìa hai đứa mình cùng chung lo.
Tía
má . . theo ông theo bà,
Căn nhà thừa tự, cũng là của
tui.
Đây đã kể rõ đầu đuôi,
Đó dìa sum họp, để rồi . . đẻ
con
Chỉ chừng khoản một chục trơn,
Có nếp có tẻ, thì còn gì vui
Em ơi, sao hổng trả lời
Thò lỏ con mắt, nhìn tui mà
cười- Hoài Việt
(1)-
thị thiền là thị thành, (2)thời xưa, các cô thưòng dùng dầu dừa chài tóc cho
óng mưọt. Ước gì,tui trẻ lại như khoản 1960, và đưọc một lần ngửi mùi dầu dừa
trên mái tóc của một cô thôn nữ Sóc Trăng quê mình.