Cuộc sống đua chen ngày nay, ai cũng muốn chứng tỏ
mình là giàu có, vị trí nhất định trong xã hội... Thế nhưng, xã hội trong và
ngoài nước cũng thấy khá rõ rệt sự khác biệt.
Trong nước thì phải cho mọi người thấy rằng mình càng
du ngoạn càng nhiều chứng tỏ sự giàu có vượt trội người khác và phải tự quảng
cáo mình bằng phương tiện công cộng phổ biến không mất tiền, like càng nhiều
càng tốt. Làm giám đốc, tổng giám đốc, chủ tịch... Nhiều khi mình không quen biết
họ chỉ là cùng trường cùng tỉnh chứ không cùng lớp gần nhà..., khi họ giàu có tự
nhiên mình lại kết thân trên những phương tiện công cộng để có được cái hơi giàu
của người đó chắc là sẽ được hãnh diện lây.
Ngoài nước thì khác hơn, nhà cửa sang trọng to tát, hột
xoàn đeo đầy người, xe càng to càng lớn, càng giàu... Có người dù không đứng vững ở xã hội
phương Tây nhưng cũng cố tạo cho mình một vị trí ảo, nếu không thì mọi người
nói rằng mình không có vị trí trong xã hội, cố tạo cho mình một vỏ bọc bằng những
việc khá đặc biệt hay cho rằng mình không thích việc ấy vì nhiều lý do... Nhưng
không bao giờ họ chấp nhận vì cái chất mình không đủ để đáp ứng vào xã hội
phương Tây.
Xã hội phương Tây có khác biệt nếu mình sống cùng những
dân bản xứ thuần chủng quá nhiều, chắc chắn rằng mình phải khổ luyện rất nhiều
để có được vị trí nhất định cho mình dó
không là điều đơn giản. Còn xứ sở ai cũng như mình cũng là xứ xa, không là quê
hương thì sự phân biệt lại ít thấy hơn, ai cũng tất bật để có vị trí trong xã hội
và sự phồn vinh cho căn nhà của mình, chỉ cần làm cho mình nhiều nhà nhiều xe
là hơn hẳn mọi người, sự cạnh
tranh đơn giản hơn nơi chỉ toàn là dân bản xứ.
Tuy nhiên, mình sống nơi nào thì sự hòa nhập và học hỏi
cũng có mức độ của nó, có thể nơi có nền đa văn hóa hơn thì ẩm thực cũng đa dạng.
Muôn hình vạn trạng, mình
không thể nào thưởng thức nhiều ẩm thực dân bản xứ, mà tất cả là ẩm thực từ nhiều
nơi khác nhau, vì ai cũng khư khư giữ cho mình văn hóa ẩm thực từ nơi mình xuất phát. Muốn hiểu thực
thụ cuộc sống dân bản xứ thì chắc là khó khăn và ẩm thực hay phong tục của họ
mình cũng không thể nào biết hết vì xung quanh mình chỉ là thế là những người
nhập cư mà thôi.
Tạo ra những điều không thành có, cứ phải cho mọi người
biết và báo cáo về mình không trung thực với xung quanh mình, cuộc sống chắc mệt
mỏi lắm,
Khi mình ở lứa tuổi sáu bảy mươi nhưng còn mơ về thời
tuổi teen quả là khó khăn lắm, vì mình phải biến mình ở vào những lứa tuổi đó để
mọi người khen tặng quả là mệt mỏi vì hình thức bên ngoài của mình, không biết
mình đến từ châu lục nào, bỡi dư
giã thời gian mình mới có thể làm được những gì mà ở lứa tuổi mình không
thể làm. Phải trùng tu bằng mọi hình thức thì mới được như tuổi đôi mươi ảo, dưới
cái vỏ bọc ấy thì mình cũng thê thảm lắm.
Sống thật với cái hiện tại mình có, trời sinh sao để vậy,
đó là cái cha mẹ tạo cho và tạo hóa cho mình, chăm sóc cho hình thức là tốt,
trau dồi kiến thức cho mình mới là điều quan trọng, những người mê cái hình thức
ấy thì đầu óc rỗng tuếch vì họ chỉ chăm chú vào cái vỏ bọc ấy mà thôi, khi họ khám
phá thực thụ mới là cái để nói, giữ khoảng cách là điều xảy ra, vẻ đẹp thật sự
là tâm con người được chăm chút kỹ lưỡng từ thực tế khổ luyện mà ra.
Gia đình và công việc là hai việc, hai nơi gắn liền với
mọi người, chỉ vài trường hợp ngoại lệ là không có điểm này, vì nó là niềm sống
của minh, chắc chắn rằng sự nhường nhịn là phải có để lâu dài hơn. Những mối
quan hệ bạn bè xung quanh kết nhau chỉ là điểm thêm cho cuộc sống vui hơn, nhưng
nó cũng sẽ mang đến sự phiền muộn cho mình, vì mình và họ là hai thế giới khác
biệt ở mọi hình thức, rồi nó tự bảo vệ nó bằng những lời lẽ làm mình không vui,
vì có nhiều khi từ đó tạo cho mình nhiều phiền muộn mà thôi, điều này không cần
thiết phải giữ vững, vì nó không mang lợi ích gì cho bản thân mình, nó chỉ tô
thêm màu sắc mà thôi, nên hãy cẩn trọng và không quá xem trọng nó, vì có nó hay
không cuộc sống mình cũng chỉ thế mà không thay đổi gì. Chỉ những người bạn thực
thụ là những người hiểu và giúp đỡ minh lúc cần thiết, đó mới là tình cảm tình
bạn trong sáng, còn lúc khó nó bỏ chạy, giữ nó không làm cho mình vui hơn mà là
ngược lại mà thôi. Con người ở những thời điểm nhất định phải vượt qua cái rút mắc của mình để có một tương lai
sáng hơn, đó là điều ai cũng phải đi qua, lẽ thường tình. Không phải lúc
nào cũng phải qua những rút mắc
đó trong cuộc đời mình, chỉ một và một mà thôi. Sau khi ấy nhìn lại chính mình,
thực sự lả thần kỳ với những vẽ đẹp trong sáng từ xung quanh.
Hãy sống thật với con người hiện tại, chăm chút cho
cái tâm đẹp là điều rất khó nhưng dễ làm nếu mình thực sự muốn, dù ở hoàn cảnh
khó khăn nào, cái khó mới tìm ra được viên ngọc trong sáng cho cuộc đời mình, hạnh
phúc mình có thể không bằng người khác ở điểm này nhưng sẽ hơn người khác ở điểm
khác, đừng mang mình so sánh với những viên ngọc ảo xung quanh. Mình hãy là con
người thật của mình, đó là viên ngọc đẹp nhất không gì so sánh bằng, cái gì đến
sẽ đến, hãy đón nhận nó một cách tự nhiên thì nó sẽ nhẹ nhàng hơn mình phải làm
dưới mọi hình thức giã tạo, rồi cái hạnh phúc thật sự sẽ không bao giờ đến nếu
mình sống ảo với cuộc đời mình.
Snowynguyen Spring 2015