Như lênh đênh con đò
Phơi mình cùng nắng gió
Sớm chiều đưa khách
lạ
Khách lạ đến rồi xa
Như sân
ga ngày ngày
Bao chuyến
tàu ngược xuôi
Bao ngưòi đưa,
kẻ đón
Hội ngộ và chia
phôi.
Như là một dòng sông
Nước lớn rồi lại ròng
Chảy xuôi về biển cả
Còn đâu nữa mà
mong!
Như vài sợi mây
bay
Hợp nhau nơi góc trời
“Có nhau”trong khoảnh
khắc
Xong tan vào mù khơi
Như chúng
ta, một thời
Chỉ trong
phút giây thôi
Ghé bến đời tạm bợ
Và lại trở ra
khơi . . .
Hoài
Việt