Người ta thích anh nhìn gục xuống,
Cúi đầu luôn chỉ biết vâng lời.
Mắt trơ nhìn vào khoảng mênh mông,
Mơ mộng hảo đầu anh trống rổng.
Người ta thích anh thèm hưởng thụ,
Tài cán chi chỉ biết khom lưng.
Đạp dưới đội trên lại lừng khừng,
Tùy cơn gió quay cờ thời thế.
Người ta thích anh, rô bô mới,
Hồn anh bị ràng buộc khác rồi.
Con đường đi sang lối xa vời,
Như lý mã hai bên bịt mắt.
Người ta thích anh, con cờ rối,
Loại hạng người bội bạc như vôi.
Miệng với tâm đối chọi không thôi,
Quên hết cả gia đình tổ quốc.
Người ta thích anh, gương hy sinh,
Cho lý tưởng do người tuyển chọn.
Không phản kháng vâng im dâng trọn,
Suốt cuộc đời chỉ biết nín thinh.
Người ta thích anh, con ngáo ộp,
Trong giếng sâu ếch ngắm nhìn trời.
Cuộc đời cũng đầy đủ doanh thu,
Tranh đấu chi đâu bằng hưởng thụ.
Tỉnh dậy đi con dân đất Việt,
Thời cơ rồi mà còn ngủ mê.
Nét phồn vinh giả tạo như hề,
Bôi son phấn xác còm bi thiết.
Trên nghìn năm bị Tàu đô hộ,
Tám mươi năm dưới ách thực dân.
Hai mốc sử gây bao đau khổ,
Ai thương mình thật sự đâu anh ?
Không tin ai bằng sức mình mang,
Không ai cứu bằng mình tự cứu.
« Tận nhân lực mới tri thiên mạng, »
Đứng thẳng lên theo bước tiền nhân.
Cô
Trần Thành Mỹ