HÈ VỀ


Sân trường văng vẳng tiếng ve
Kìa cây phượng vĩ hoa che kín cành
Xuân qua hè đến phải đành
Xa Thầy xa bạn độc hành lẻ loi...

Thời gian thoăn thoắt như thoi
Chợt đi chợt đến khiến tôi chạnh buồn
Hai tám năm xa mái trường
Chưa ngày về lại cội nguồn tuổi thơ

Học trò đầy ấp mộng mơ
Nhưng đời như sỏi trơ trơ gót mòn !

Ngọc Diệp

TÔI LẠI VỀ

Tôi lại về sau bao năm xa cách 
Vẫn trường xưa mái cũ rêu phong 
Hàng cây xanh ghế đá vẫn còn 
Cây điệp cổi khắc sâu dòng chử 
Ngày... tháng... năm... kỷ niệm chưa phai. 
Tôi thơ thẩn trong chiều nắng nhạt 
Lòng bổng nghe thổn thức bồi hồi
Chân bước nhẹ sợ giật mình ký ức 
Cố tìm trong tiếng gió, dư âm 
Còn xót lại giọng cười nức nở 
Của ngày xưa thân ái vọng về. 
Trường lớp đó bảng đen, phấn trắng
Thầy cô xưa vẫn kiếp đưa đò 
Lũ học trò tinh nghịch bọn tôi 
Bầy chim non ríu rít sân trường 
Giờ đã ở nơi nào xa thẳm.

tháng 5-1994 Lê Hương Phụng

KHÔNG ĐỀ

Trời tháng ba, mùa xuân chưa dứt
Rạo rực vui, đón bạn thăm nhà
Chẳng có trà, không rượu đoàn viên
Ly nước mát, bờ môi mặn chát
Mắt long lanh, ngấn lệ đôi dòng
Đầu điểm bạc, tình như trẻ dạị.
Bao buồn vui, kể mấy cho vừa
Kỷ niệm nhỏ, ngày xưa thân ái
Rưng rưng sầu, giọt nắng buồn tênh!
Tay trong tay, sợ phút chia lìa
Bè bạn đó, lòng sao thấy nhớ
Biển bên ta vẫn hát tự tình
Sóng vẫn dạo bài ca thương nhớ
Mình bên mình, sao bỗng hóa xa
Bè bạn hỡi ngàn năm vẫn thế
Dẫu cuộc đời có lắm gieo neo
Nghĩa keo sơn gắn bó trọn đời
Trong tôi mãi ghi hình bóng bạn.

Hương Phụng
Viết tặng các bạn yêu dấu của tôi và gia đình Hoàng Diệu thân thương!



 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual