Mây trôi mãi trên khung trời viễn xứ
Trận mưa dầm vội vã lướt hàng cây...
Hoàng hôn buồn nghe mi mắt dâng cay
Cơn gió lạnh đưa người về chốn cũ
Đêm buông xuống trăng dường như ấp ủ
Cõi lòng đau của kẻ đã xa quê
Lòng hỏi lòng bao lâu nữa quay về
Sương rơi lạnh buốt hồn ai hiên vắng
Tự cười thầm mà nghe môi mặn đắng
Góp tơ lòng gởi mây trắng xa xôi
Xếp cánh bằng khi đã hết ngược xuôi
Tàn cuộc lữ sẽ có ngày trở lại
Trần Thiên Lang