Từ phưong xa, nơi vùng đất mới
Tôi vẫn nhớ về nưóc Việt Nam
Một dãy đất hình cong chữ Ếch(S)
Vẫn mãi luôn đậm nét trong tim.
Tôi
vẫn nhớ những năm còn bé
Theo
cha cùng bưóc lẹ ra đồng
Ngồi
dưói lùm cây, chờ khi nghỉ
Hai cha con mở cơm ăn chung.
Mùa mưa xuống, ốc thôi là ốc
Bắt một hơi là đã đầy nồi
Luộc với xả tươi cùng lá ổi
Chấm nưóc mắm me, “ngon quá trời”
Tôi
thưòng tìm khế khế ổi mọc hoang
Trong
lùm cây kế cận ven làng
Bè
bạn cùng chung lo trèo hái
Cởi
áo bọc về, chia nhau ăn.
Vào mùa khô, khoái nhứt ra đồng
Khi lúa vàng đã đưọc gặt xong
Tát mương bắt cá trê ,rô, lóc
Rồi xỏ nưong trui lửa rơm hồng.
Cũng
trên mảnh ruộng vừa gặt xong
Vào
những chiều lộng gió trời trong
Cùng
bè bạn thách nhau thả diều
Diều bay cao, cao nhu ưóc mong
Trưa hè nóng, xuống sông trầm thủy
Chia hai phe, quyết chí”quánh nhau”
Móc bùn đất để làm vũ khí
Khiến một khúc sông, nưóc đục ngầu
Tôi vẫn nhớ, cầu ván đong đưa
Bên bờ kinh rợp bóng hàng dừa
Chiếc cầu tuy đơn sơ, mộc mạc
Giúp bà con qua lại sớm trưa
Tôi vẫn nhớ những bữa đến trường
Bạn bè trang lứa tung tăng bước
Luôn líu lo to nhỏ cùng nhau
Ôi, thưong quá làm sao quên đưọc.
Tôi vẫn nhớ chiều vương nhạt nắng
Nhìn hoàng hôn len lén xuống dần
Đàn chim thơi thả vờn trong gió
Hỏi lòng ai, không có bâng khuâng
Việt Nam ơi, quê hương của tôi
Đã cho tôi tiếng khóc chào đời
Lòng vẫn mong một ngày sống lại
Việt Nam ơi! Sóc Trăng tôi ơi !
Thưong kính gởi đồng hưong
Sóc Trăng, hãy cùng chia xẻ đôi chút kỷ niệm ngày xưa. Ngày xưa, vào khoản cuối
thập niên 1960,. . đã từng đứng trên lan
can cầu quay nhảy ùm xuống sông. Nhớ nhiều lắm, đồng hưong bè bạn củ tôi ơi.
Hoài Việt.