Tôi
xin hỏi có ai về xứ Việt
Hãy gặt
dùm tôi một nắm lúa thơm
Nơi đồng ruộng
vùng Cửu Long xanh biếc
Là kho tàng của cả nước Việt Nam.
Tôi
xin hỏi có ai về xứ Việt
Thưởng
thức dùm tôi cây trái thơm lừng
Măng
cụt, chôm chôm, sầu riêng khét tiếng
Của
tỉnh Biên Hòa, Long Khánh, Bình Dương
Tôi xin hỏi có ai về xứ Việt
Một phút lặng im, đứng giữa Sài gòn
Ba tám năm tưởng chừng đã mất
Kỳ diệu thay, tên xưa ấy vẫn còn.
Trên
con đường quốc lộ Một thênh thang
Xin
hãy dừng chân Phan Thiết , Phan Rang
Hải
sản tươi ngon, biển trời xanh biếc
Nước
mắm Phú Quốc, ngon bằng xứ Phan?
Đến chút nữa, miền thùy dương cát trắng
Khi dạo chơi trên bãi biển Nha Trang
Lúc lặn ngụp
trong màu xanh nước biển
Nhớ hứng dùm tôi một chút nắng vàng.
Và
tới rồi, vùng cao nguyên Lang Bian
Thơ
mộng quá, đất Đà Lạt sương mù.
Với
đồi cỏ, rừng thông xanh bát ngát
Hòa
hồn thơ vào xứ sở ngàn hoa
Từ nơi nầy, nhìn
về cao nguyên xa
Pleiku đất đỏ, kia là Ban Mê
Xem đàn voi, đêm về bên ánh lửa
Say rượu cần, hay giọt đắng cà phê ?
Trên
con tàu xuyên theo cùng nướ Việt
Đến
cố đô, xứ Huế, đất Thần Kinh
Chùa
Thiên Mụ, bên sông Hương trầm mặc
Nghe
câu mái đẩy, nước non nặng tình(1)
Xuôi ra Bắc, tới vùng Thanh Nghệ, Tĩnh
Cũng một thời oanh liệt, tổ tiên mình
Lam Sơn tụ nghĩa, mười năm chống giặc.
Đánh cho tan tành bè lũ giặc Minh
Đồng
bào ơi, quê hương mình đẹp lắm
Đất
nước xưa, với thủ đô Thăng Long
Sông Bạch Đằng, mồ chôn quân xâm lược
Ngọc, Hà Hồi còn in dấu Quang
Trung !
Vịnh Bắc phần, ôi vô cùng xinh đẹp.
Trong cảng Hải Phòng, ngoài vịnh Hạ Long
Với ngàn đảo, mãi ngồi yên vắng lặng
Như thi gan cùng trời nước mênh mông.
Và tới đây, nơi giáp cùng Trung Quốc
Tỉnh
Lạng Sơn, với cửa ải Nam Quan
Nơi bao phen quân xâm lược hung tàn
Phải rút chạy đến không còn manh giáp.
Và còn
nữa, vùng thượng du Bắc Việt
Núi cao
nhứt nước, ngọn Hoàng Liên Sơn
Phóng tầm
mắt, nhìn sương mù giắng mắc
Cùng những
đồn điền, bát ngát trà xanh.
Tôi
xin hỏi, ai đã về xứ Việt
Đã
dạo một vòng mảnh đất tổ tiên
Khi ra đi, xin chút quà quí nhứt.
Món quà đậm đà tình tự quê hương.
Hoài
Việt
17/8/2013
(1)- nguyên câu
như sau”nghe câu mái đẩy, chạnh
lòng nước non”.