QUẢNG CÁO

                                                        


                            Quảng cáo Việt nam 1971
          
Hàng tuần, nhìn xấp giấy quảng cáo đủ màu nhét nghẹt thùng thơ ngoài cổng, cảm thấy thương trẻ em các nước khó nghèo ngày ngày phải bươn chải bươi lượm trong bãi rác ngút ngàn. Ngược lại ở đây, bây giờ tất cả như dư thừa, hỗn độn, phí hoang.

 Thật vậy, ngày nay, bước ra đường, đâu đâu bạn cũng bị thu hút, bao quanh bởi những tấm bảng nhỏ lớn, đủ tầm cỡ, màu sắc, hình vẽ, ánh sáng đập vào mắt gây chú ý. Bạn không muốn nhìn cũng thấy, không muốn đọc cũng không thể làm lơ. Dần dần như quen thuộc, gần gũi, nhập thể ăn sâu vào tiềm thức bạn lúc nào không ngờ được. Về đêm, những ngọn đèn đủ màu sặc sỡ, chói chang, chớp tắt, dạ quang chỉ cần lướt qua bạn có thể đoán ngay đề tài, nội dung, vị trí.

 Quảng cáo như gắn chặt vào cuộc sống người dân, nhất là ở thành thị. Thật ra chẳng có một ai dửng dưng nổi với tiến bộ nầy. Lúc đầu chiếm địa vị lặt vặt nhỏ nhoi ở trang cuối cùng tờ báo, co giãn theo thời, rồi dần dần biến thể, phát huy, lan rộng sang địa hạt truyền thanh, truyền hình.

 Đây là cách giới thiệu, mời gọi, rao hàng, thông tin, chỉ điểm, một tên thám thính đi đầu, tiên phong, tiền đạo, thông tín viên truyền tin nhanh chóng. Nghề này, hợp thời đúng mốt, còn đắt giá hơn cả bao nghề nhẹ nhàng thanh lịch hốt bạc khác như làm mẫu, minh tinh lolita.

Thử quan sát chung quanh một tí, bạn sẽ thấy ngay chính mình cũng không thoát khỏi vòng phong tỏa muôn màu muôn sắc đó, từ đầu đến chân, sợi tóc móng tay, sự hiện hữu bàng bạc, mật thiết, trực tiếp với mọi hoạt động, đặc biệt là “hồ bao” túi tiền chúng ta. Cũng chính nhờ thế, khung nhìn của bạn mở tầm phóng cao xa hơn, nhiều đề tài mới đầy triển vọng sôi động nới rộng vòng đai bè bạn thành “club” thành “băng”, con người mới văn minh hiện đại.

 Thoạt nhìn, tưởng chừng như ảnh hưởng quảng cáo hời hợt, không có chiều sâu. Nghĩ lại, chỉ cần căn cứ vào vài sự kiện thông thường mới nhận chân không có phạm vi, ngành nghề nào mà không thông qua “bộ tham mưu”, trung tâm chỉ huy nầy. Sức mạnh như phong ba, lớn thuyền lớn sóng, biển to sóng cả. Cũng có thể ví như giòng nước ngầm thẩm thấu vào óc sáng tạo con người.

 Sử dụng được đủ cả các giác quan thật khó có ai thoát khỏi vòng tay tâm lý nầy dễ dàng. Thúc bách tính tò mò, kích thích óc tưởng tượng, triển khai phát huy tiềm năng, gây suy tính, tập phê phán, tạo cơ hội hành động thi thố sức tài. Không khác chi gia vị cuộc đời, lối xây mộng trên “plan” sơ đồ giấy, kiểu chọn âm thầm cho mỗi cá nhân một hướng đi riêng, vòng quạt rộng đề tài, vườn hoa khoe sắc thắm mà người hái mua phải biết chọn đúng sở thích khả năng mình.

 Theo thời gian, quảng cáo không ngừng thay đổi nhất là nhờ sự phối hợp chặt chẽ với văn hóa, khoa học, kỹ thuật. Đây cũng là thước đo trình độ văn minh căn cứ trên sáng kiến phát minh, cuộc đánh giá cán cân kinh tế, mức sống nhu cầu phồn vinh mỗi nước. Chỉ có nước nghèo mới còn tìm thấy trẻ em bươi nhặt rác, lượm giấy kiếm tiền độ nhật mưu sinh. Chỉ cần nhìn nước nào mà vở tập học sinh còn bao  bìa bằng giấy báo, đất nước nầy chưa thoát khỏi đói khổ khốn cùng.

Rồi đâu có phát triển là có cạnh tranh, có tranh giành là có đối thủ. Cường độ cũng tăng cùng mực độ tiến lùi, sang hèn, khôn dại. Không từ bỏ phương cách, sáng kiến, kỹ thuật, mánh lới nào ngay cả tráo trở, gian dối quỉ quyệt nếu cần, sự cạnh tranh sống còn, ráo riết không nương tay nầy lắm lúc biến thành chiến tranh tiến bộ.

Ngày xưa, người Việt ta lấy khiêm nhượng làm đầu, Tàu “xính xái”, nay, mục đích là làm thế nào cho số thu đầy két mà thôi. Không còn lối
Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”,
mà phải
 “Dare to be great” (Dám trở thành vĩ đại),
bằng không
“ Người ta lớn bởi vì ta quì xuống” vậy.

Nói đi rồi cũng phải nói lại, không có quảng cáo thì kinh tế cũng khó phồn vinh. Một ví dụ nhỏ minh chứng, đài truyền hình to nhất thế giới của Mỹ CNN hiện nay cũng không ngừng quảng cáo liên tục, vì thật sự có quảng cáo mới có người chi sponsor.

Vả lại, quảng cáo là lối chào hàng , tất nhiên chỉ hé mở cho khách phần nào cần phơi bày, tốt khoe xấu che. Thật khó lòng mà nhắm mắt tin, phân biệt giả chân. Có tiếp cận, đụng chạm, thực hành rồi mới rõ trắng đen. Lắm lúc thấy vậy mà không phải vậy, hoặc như J.J.Rousseau nói “Hãy làm điều gì tôi nói mà đừng làm điều gì tôi làm”. Vẫn biết “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” nhưng làm thể nào để phân biệt gỗ tốt? Tất cả mặt hàng đều được khoa học kỹ thuật tô son điểm phấn, nghiên cứu hóa trang kỹ lưỡng, bọc gói mỹ thuật, tốt xấu không ranh giới, dễ dàng đánh lận con đen như “mà” cặp mắt bình thường.

 Thử lướt qua vài quảng cáo, bạn học được nhiều điều mới lạ. Bạn thâu thập ngay từ cơ bản đến cao điểm, ngay cách sử dụng từ cũng đòi hỏi lắm công phu. Quán ăn chẳng hạn, bạn biết được nhiều món nổi tiếng từng vùng, chưa nếm qua, có tên tuổi, lắm lúc làm cho bạn cảm thấy nhớ món quen thuộc đến cồn ruột cào gan.

Nhìn các cô gái xinh đẹp, bạn tưởng như thoang thoảng mùi son phấn nước hoa thơm phức trên da thịt của các thiếu nữ đang xuân. Muốn đẹp có thẩm mỹ, đừng lo bệnh đã có bác sĩ Đông, Tây, dân tộc gia truyền. Ăn khó nhai, nha sĩ với máy móc tối tân sửa chữa răng thật, trồng răng giả như khuôn. Chuyện đâu còn đó, lo chi con bò trắng răng, phí công, mọi việc đã có quảng cáo chỉ điểm.

 Ngày nay, ngay cả trẻ con cũng là đối tượng quan trọng. Đồ chơi bây giờ phải kể là thuộc hàng kỹ nghệ có tầm vóc lớn, theo khuynh hướng thời đại, có tính cách giáo dục, hợp lứa tuổi...

Và ngay chính bộ môn quảng cáo nầy cũng phải theo luật tiến hóa biến chuyển không ngừng, lắm lúc mất đà đi sai lệch mục tiêu lạc hướng. Đối với giới trẻ chẳng hạn, tâm hồn trí óc như trang giấy trinh nguyên, cuộn băng còn mới, nên dễ thu thập mọi mới lạ, đổi thay. Thường theo xu hướng nhất thời, nhiệt tình dễ chấp nhận mà cũng không ngại vứt đi. ‘Gần mực thì đen gần đèn thì sáng’ cũng có thể áp dụng trong trường hợp nầy.

Với ngôn từ hình ảnh được phóng đại tối đa, hào quang chói lọi của ngành “rêu rao” phô trương bày vẽ nầy, người ta bị lòa mắt dễ rơi vào cạm bẫy êm đềm tự nguyện lúc nào không hay, khó có lối thoát ra mà không bị trầy vi tróc vẩy. Càng ngày, có thể ví như chiếc áo lâu năm bạn bè quen thuộc, vứt tiếc, gặp hoài lờn mặt, vắng thì nhớ, bỏ vương thương tội.

Nghĩ cho cùng, quảng cáo muôn màu muôn mặt, gợi hình gợi cảm, lôi cuốn, mời gọi quyến rũ như người phụ nữ “mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười “, như người mẫu, minh tinh được điểm tô săm soi chăm chút do sự phối hợp của bao ngành vệ tinh liên hệ trước khi trình làng ra mắt. Tung ra thị trường, qua tay bao nhiêu khách đủ giới, rồi thì cái được cắt lộng kỷ niệm đến đầu bạc răng long, cái rách bươm nhầu nát, bị vứt bỏ không tiếc thương bay lang thang theo cơn gió trên đường phố, trong sọt rác, hoặc trôi giạt qua sông vào biển, hay phất phơ nuối tiếc bám chắc vào cây cành khoe sắc màu lần cuối!
                    “ Xưa sao phong gấm lũ là,
                    Giờ sao tan tác như hoa giữa đường. »

Như thân phận con người, có sinh tất có tử, như việc rủi may là chuyện tất nhiên. Hãy chấp nhận cuộc sống được trao, tự tạo cho mình niềm tự hào đã là tinh hoa của đất trời, an tâm dung bước.

                                     
                        Cô Trần Thành Mỹ



 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual