NHỮNG NGƯỜI BẠN TRƯỜNG HOÀNG DIỆU VÀ TÔI.




Như tôi đã nói với các bạn trong bài “ VÀI KỶ NIỆM BẠN 65-72 CỦA TÔI”,  vì thế hôm nay tôi sẽ kể cho anh chị em một chuyến hội ngộ của tôi và những người bạn niên khoá 65 và 66 tại Cần thơ, nghĩ lại cũng hơi quê một chút khi mình lại có tên trong danh sách của cả hai niên khoá!?... nhưng tôi lại tự an ủi mình ngay với một lý do hết sức là logic? và hơi buồn cười một tí!?  mình học tới 2 khoá thì có nhiều bạn … mà nhiều bạn thì có nhiều kỳ niệm vui buồn hơn những bạn khác chứ sao!?  chắc hẳn là đọc đến đây thế nào mấy cô nữ sinh cũng cười hở mười cái răng cho cái lập luận rất ư là có duyên ( hay vô duyên) của một anh chàng học thì dỡ, cúp cua đi đá banh bàn thì hay… lại còn học đòi cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt nửa chứ! Bây mới ra cớ sự như thế nầy… lại còn bày đặt biện minh nầy nọ!

Tháng trước có dịp về Cần thơ tôi liền hẹn trước với Trường Đãnh 66-73 sẽ gặp nhau và cà phê tán dóc với On, Hiếu, sở dĩ phải hẹn trước với Đãnh vì hiện nay anh chàng nầy làm Hiệu trưởng một trường Quốc tế tại Cần thơ… công việc nhiều tối tăm mặt mủi lắm, mình hẹn trước cho nó sắp xếp công việc trước là hay nhất.

Đến bến xe Cần thơ vào buổi trưa trời nắng oi bức… khói bụi của bến xe lại làm cho không khí càng thêm nóng đến độ khó chịu!... tôi rảo mắt tìm xem Đãnh đang chờ tôi ở đâu?! lúc nảy Đãnh nói là đã đến bến xe chờ tôi lâu rồi!  đang đi lòng vòng thì thằng bạn mình từ trong nhà chờ chạy ra… hai thằng bạn già mừng nhau thật đơn giản, tay siết tay nhau một cái, thế là nó  đèo tôi bằng xe gắn máy chạy vù vù  đi gặp On và Hiếu, ngồi trên xe mà tôi cứ phập phồng lo sợ… lỡ gặp Cảnh sát giao thông là tiêu tùng vì tôi chẳng có nón bảo hiểm, HỎI?...thì Đãnh trả lời là gấp quá tao quên lấy nón cho mầy rồi. Nói đến nón bảo hiểm là nhớ anh Quận,  hai năm trước chúng tôi cũng gặp anh Quận 64 -71 tại Cần thơ…. uống cà phê xong rủ nhau đi thăm thầy Hoàng Việt Sơn và thằng Đãnh phải chạy về nhà lấy nón cho anh Quận, thế mà hôm nay anh Quận đã đi xa rồi!..tôi nhớ hoài câu nói của anh Quận trên ĐT khi chưa tìm gặp chúng tôi “ Khánh ơi! Mầy gắng chờ đừng bỏ tao nhe “ năm đó anh Quận đi chung xe 7 chỗ với cô Kim ( bà xã Lực 68-75) từ Sóc trăng lên dự tiệc giỗ ông Nhạc của tôi tại Cần thơ,  bây giờ anh Quận đã đi trước rồi không cần ai chờ nữa?!
                                                                                  
Đến khu dân cư 91B Cần thơ chúng tôi gặp Hiếu và On ngồi quán cà phê chờ sẵn từ lâu, vui lắm những thằng bạn lâu ngày không gặp thôi thì đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… chuyện nước ngoài nước trong thi nhau mà kể, chẳng đầu chẳng đuôi kỷ niệm ngày xưa cứ dâng trào, chúng tôi cứ thi nhau mà  kể có những lúc mỗi thằng trong chúng tôi phải moi tìm trong ngăn ký ức của mình để rồi chấp vá, nối kết lại những tình tiết ly kỳ trong kho kỷ niệm không bao giờ  quên được  của thời học sinh.

Cái điện thoại của tui lại trở chứng ngay lúc nầy mới là chết thiệt! đợi lúc cấp bách thì nó lại hết pin… lúc nầy khu vực nầy lại đang cúp điện, không cách nào liên lạc báo cho anh Lê công Ích HD 65-72 biết chúng tôi đang uống cà phê ở đâu mà  đến  … mấy thằng bạn 66-73 ngồi đây thì chẳng ai có số anh Ích cả… thôi thì chờ có điện sẽ gọi anh Ích sau vậy!

Hình như cà phê không đủ đô?! để làm một chất súc tác khơi dậy trong ký ức của chúng tôi những câu chuyện ly kỳ hấp dẫn của thời học sinh hay sao đó!? khiến cho Trường Đãnh cứ luôn miệng rủ cả bọn đi kiếm một quán nào đó, làm vài chai bia cho thêm phần hứng khởi… sau đó rủ anh Ích lại nhậu luôn cho xôm tụ, nhưng tôi phải hẹn với Đãnh lần sau vì tôi phải trở về Sài gòn ngay buổi chiều vì nhà tôi trên đó không có ai cả.
Tôi nói thiệt tình cho mấy anh chị em nghe chuyện nầy, xin anh chị em đừng cười nhé! tui phải về lại Sài gòn ngay chiều hôm ấy vì nhiệm vụ của tôi hôm nay là về Cần thơ rước nàng về dinh mà! nhẩm tính lại tôi đã xa nàng vợ của tui gần 172.000 giây rồi đó!,  tui không nhớ vợ ! mà tui nhớ tiếng cằn nhằn nhè nhẹ, thỏ thẽ, thủ thỉ, đều đều của vợ tui lắm rồi! mà không nhớ sao được, khi mình đã được diễm phúc thưởng thức điệp khúc nầy gần 40 năm nay rồi?

Về nhà người chị vợ thì gần 13 giờ … sạc điện thoại một chút tôi liền gọi cho anh Ích… lúc nầy tôi mới biết khi chúng tôi đang uống cà phê tán dóc... thì anh Ích đã nhiều lần chạy ra, chạy vô khu dân cư 91B mà gọi cho tôi không được, thế là anh Ích đã về nhà tận trên lộ 19 ( với một chút bực mình.)

Thật sự tôi không nhớ rõ, trước đây anh Ích có học chung lớp với mình hay không? tôi và anh chỉ biết nhau qua giao tình của hai gia đình cùng quê An lạc Tây ( Kế sách)… cộng thêm kỷ niệm của chúng tôi là thời gian cùng học võ Thái cực Đạo với Trương duy Bữu ( HD 65-73) rồi cùng nhau mở một lớp dạy võ ( nói cho oai một chút!) tại nhà xe trường Hoàng Diệu, tính lại có trên 40 năm tôi và anh Ích, Bữu chưa gặp nhau lần nào cả.

Có lẽ vì thế khi anh Ích nhận được điện thoại của tôi, anh lại chịu khó một lần nữa từ Lộ 19 chạy xuống KDC 91B gặp tôi..., anh Ích không khác xưa nhiều cũng dáng người cao, đen và hơi mập một chút. Mừng lắm !! tôi cùng anh ngồi nhâm nhi cà phê bên quán ven đường,  hai anh em nhắc lại cho nhau nghe biết bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa... về những người bạn, người thân của mình.


 Nhắc lại chuyện chuẩn bị thi lên đai đen của tôi ngày ấy thật là vui, thời ấy chấm thi lên đai là võ sư Đại Hàn, lúc đi thì phải vào võ đường trong sân bay mà thi chung với võ sinh trong quân đội,  lúc nầy có đại uý Sô ( người Đại Hàn đệ tứ đẳng huyền đai) đến trường Hoàng Diệu ôn luyện cho ba anh em chúng tôi, hôm ấy ông Sô lại chọn ngay tôi song đấu với ông… trời mẹ ơi! tôi mới đai nâu cấp 1 mà thi đối kháng với đệ tứ đẳng huyền đai thì thua xiềng niễng là cái chắc,  thôi thì một liều ba bảy cũng liều, chưa có liều được một đòn nào hết... thì tôi được ông Sô tặng cho một cái đá vòng cầu thẳng chân đau điếng! ( đúng ra thì khi đá gần trúng mục tiêu thì phải rút chân về mới đúng kỷ thuật) lúc nầy anh Ích thấy rỏ ông Sô chơi hơi kỳ với học trò nên cũng bực lắm… lát sau anh Ích song đấu với ông ta thì ra đòn không nhường nhịn chút nào hết, khiến cho ông Đại hàn nầy nhiều phen hú vía, làm cho tôi và mấy đàn em khoái chí ra mặt.

Hai anh em nói chuyện nhiều lắm, anh cũng hẹn sẽ gặp lại nhau vào tháng 3/2015 tại Vườn me ( Quang Cua đã thông báo cho anh biết ngày họp mặt 50 vào trường Hoàng diệu của NK 65-72) gần đến giờ tôi phải về Sài gòn, anh Ích dặn khi nào có về Cần thơ thì cho anh hay sớm một chút để anh sắp xếp thời gian nhậu chơi vài chai cho bộ nhớ trơn tru hơn, mà thật vậy đến lúc chia tay anh Ích mới vỗ vai tôi rồi nói “ bây giờ tao mới nhớ mầy là con của Cô Tư  Thuận Long
Lần nầy về Cần thơ dự đám hỏi đứa cháu, tôi dự  định mời mấy bạn Liêng, Đãnh, On, Hiếu… đang sống tại Cần thơ cho thuận tiện, bạn bè thân tình hiểu nhau nên tôi không khách sáo màu mè gì hết chỉ gọi điện thoại mời là các bạn nầy vui vẻ nhận lời ngay! Chỉ có một trường hợp phải mời thiệp hơi vui vui một chút, kể ra đây cho anh chị em mình cùng cười chơi. Trước ngày đám hỏi mấy hôm tôi thấy trên FB của Ngọc ( Cống Đôi) có post hình Ngọc lên Cần thơ gặp Trần văn On.  Chợt trong đầu tôi loé lên một ý “ sao mình không nhân dịp nầy rủ bạn bè Hoàng diệu Sài gòn, Cần thơ, Sóc trăng mà lại liên khoá nữa gặp nhau cho vui” , tôi liền cmt trên FB của Ngọc “ Ê Ngọc mầy đi Cần thơ đám hỏi cháu tao không?” và Ngọc trả lời ngắn gọn nhưng thật là chân tình” chơi luôn! tôi mau lẹ gọi điện thoại nhắc Ngọc rủ thằng Lái (Kế Sách) cùng đi chung cho vui,  lúc nầy thằng Ngọc vừa cười vừa nói “ tao không dám lại nhà Lái nữa! vợ thằng Lái đang ghìm tao?”

Thôi rồi! chắc hai thằng nầy rủ nhau đi hoài khiến cho vợ thằng Lái nổi máu hoạn thư nên ghìm là đúng rồi! phải công nhận ông bà mình ngày xưa nói rất đúng, cái khó ló cái khôn… thằng Ngọc lại nói mầy an tâm đi,  mai sáng tao ra chợ mua cái thiệp mời đám cưới viết tên thằng Lái vô… cho xe ôm mang tới nhà nó là xong xuôi, thằng Lái có cái cớ đi Cần Thơ với tụi mình!coi như xong vụ thằng Lái thằng Ngọc, phần tôi thì báo cho Đãnh biết tin có rủ thêm mấy thằng bạn Sóc Trăng lên nữa, hẹn nhau 16 giờ chiều ngày 19/12 gặp nhau tại nhà On, hay tin đông vui nhưng không sợ hao, thật ngắn gọn thằng Đãnh nói “ mầy về tới Cần thơ tập hợp đủ hết rồi đến thẳng quán Cây Thông trên đường ra sân bay Trà nóc… chuyện nhậu nhẹt tao lo! tao chờ tụi mày ở đó luôn!"

Khoảng 15 giờ ngày 19/12 tôi đang ngồi trên xe về gần tới cầu Cần thơ thì Ngọc alo cho hay “ tao với thằng Lái lên Cần thơ khoảng 14.30, tao ra bến xe rước mầy, khỏi kêu thằng Đãnh rước” tôi liền nhắc Ngọc nhớ lấy cho tôi cái nón bảo hiểm… tới bến xe tôi tìm hoài chẳng thấy nó đâu?… định gọi,  thì nó gọi và dặn tôi vô nhà chờ trong bến xe ngồi cho mát tao chạy vô rước mầy. Ai ngờ lần nầy thằng Ngọc đi xe du lịch mới tinh đến rước tôi mới đã chứ! lên xe chỉ kịp chào bà xã Ngọc bằng một cái gật đầu,  rồi chúng tôi huyên thuyên bàn chuyện đi rước On, Hiếu… đồng thời báo cho Đãnh chúng tôi đã đến Cần Thơ. Rước On xong chúng tôi liền trực chỉ đến quán Cây thông ( Hiếu đi xe gắn máy và trốn biệt vì không nhậu được) vừa đến nơi thì anh Đãnh mình đang chờ trước cửa quán….và thế là bia sẽ thay lời muốn nói.
Bia vào càng nhiều bạn bè nói chuyện với nhau thêm phần cởi mở hơn… chúng tôi quên hết âu lo, phiền muộn của cuộc sống… không có giàu nghèo… chẳng có chức quyền danh phận. Ở đây chỉ còn những người bạn từng học chung dưới mái trường Hoàng diệu cùng nhau ngồi ôn lại kỷ niệm ngày xưa… qua những lần hội ngộ như thế, chúng ta sẽ có dịp hiểu và gắn chặt với nhau hơn… kỷ niệm thời học trò sẽ là một chất keo kết chặt những người bạn ngày càng thân thiết lại với nhau hơn!
Thời gian không bao giờ ngừng trôi… trời đã tối chúng tôi phải chia tay nhau, hẹn sáng ngày mai sẽ gặp tại tiệc đám hỏi gia đình tôi… con gái của Ngọc lái xe đưa chúng tôi về, On hôm nay rất vui nên uống nhiều và đã hát bài thuyền ra cửa miệng bên gốc cây ven đường, phần tôi đi từ Sài gòn về uống cũng nhiều men cũng thấm,  nên hơi mệt… may nhờ có con của Ngọc lái xe đưa cả đám bạn già về nhà bình an vô sự, nghỉ lại số thằng Ngọc bây giờ lại nhờ con.

Hôm sau Đãnh không đến được vì bận giải quyết một số chuyện quan trọng trong trường,  On thì tiêu tùng từ tối hôm trước… có Ngọc, Lái và Sơn Liêng nhân vật hơi đặc biệt một chút là học cả hai khoá 64 và 65 và cũng như tôi hai khoá 65 và 66,  dự đám hỏi xong…tôi, Sơn Liêng, Lái, Ngọc lại rủ nhau ra một quán cà phê tán gẩu… mãi tới 15 giờ chúng tôi mới chịu chia tay,  tôi trở về Sài gòn lòng hơi trĩu buồn một chút mặc dù vẫn biết có hợp thì có tan mà! chúng tôi hẹn gặp lại nhau tại Họp mặt vườn me ngày 22/ 3/2015 rồi cùng nhau nhớ lại 50 năm trước chúng tôi đã bắt đầu một thời học sinh trung học tại trường Hoàng Diệu và đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm thật đẹp dưới mái trường nầy.

Về tới Sài gòn là 19 giờ… nghỉ ngơi một chút tôi chợt cười một mình!... vì nếu có ai hỏi tôi Thành Phố Cần thơ bây giờ thay đổi ra sao? thì thú thật tôi chẳng nói được, tôi có quá ít thời gian nên tôi phải dành cho bạn bè tất cả thời gian mà tôi còn có được.

Sài Gòn tháng 3/2015
Nguyễn Thành Khánh HD 65-72

( viết cho đồng môn trường Hoàng diệu)


 
ĐỒNG HƯƠNG © 2012 - Xây dựng bởi Blog Thiết Kế – Hỗ trợ bởi Người Áo Lam - Giao diện Rumah Dijual